Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 192.
Cập nhật lúc: 2025-05-29 11:45:07
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc đến dê thì không thể không nói đến công điểm của chú Trương.
Ban đầu định tính cho bác ấy mỗi ngày mười công, nhưng sau đó kế toán cũ tính lại một lượt, phát hiện không thể trả cao như vậy được, vì số lượng dê nuôi chưa nhiều, có bán hết cũng không đủ trả mức công đó.
Thế là lão đội trưởng lại đến nói chuyện với chú Trương một lần nữa, mà chú Trương thì cũng thoải mái, không cố chấp đòi công cao, chỉ cần tính năm công một ngày là được.
Tuy nhiên chú Trương cũng có điều kiện, đó là sau này khi đàn dê phát triển hơn thì phải tăng công điểm lên.
Lão đội trưởng đã đồng ý, sau này dê nuôi nhiều rồi thì sẽ điều chỉnh công điểm cho phù hợp.
Có điều chuyện mở rộng đàn dê cũng phải được thông qua cấp lãnh đạo, không thể tự tiện quyết định được.
“Dưới năm mươi con thì tôi có thể quyết định cho các ông, nhưng nếu vượt quá năm mươi con, thì các ông phải báo lại cho tôi, để tôi hỏi lãnh đạo ở huyện trước rồi mới có thể phản hồi lại.”lãnh đạo công xã nói vậy.
Lão đội trưởng cười tươi đồng ý: “Được thôi!”
Chuyện mở rộng đàn dê coi như đã xong, bên kia kế toán đội cũng đã đối chiếu sổ sách với kế toán trạm thu mua và tính toán xong tiền.
Ở những nơi khác thì không rõ, nhưng ở chỗ họ, tất cả vật nuôi nộp lên đều phải chia đôi: một nửa là phần nộp công, còn lại mới là phần được tính cho đội sản xuất.
Ví dụ như hai mươi bốn con lợn thì chỉ có mười hai con được tính tiền, hai con dê thì cũng chỉ có một con được thanh toán.
Tiền thịt dê đã được trả, cộng với tiền của sáu con lợn béo, tổng cộng là hơn hai trăm đồng rồi.
Còn sáu con lợn béo còn lại thì phải đợi tính sau, số tiền cũng là hơn hai trăm đồng.
Chỉ riêng khoản thu nhập này đã gần năm trăm đồng, chưa kể đến khoản thu từ số lương thực cũ năm ngoái còn lại và tiền bán lương thực đặt mua năm nay của đội Ngưu Mông!
Chính vì đội đã nộp cả lợn, dê và nhiều lương thực như vậy nên công điểm năm nay cũng thật sự đáng giá.
Sau khi về lại thôn, lão đội trưởng mới triệu tập mọi người họp mặt.
Ông sai Lý Đại Hải cầm loa đi thông báo, mà thông báo đầu tiên chính là:
“Sáng mai tập trung tại sân phơi lúa của đội để chia lương thực, chia tiền!”
Từ miệng Lý Đại Hải còn biết thêm, công điểm năm nay có giá trị lên tới ba hào (0,3 đồng)!
Cả đội Ngưu Mông đều lập tức phấn khích hẳn lên.
Ngay cả mợ cũng mừng rỡ: “Đội các cháu đúng là giỏi thật, công điểm mà cũng có giá đến vậy, danh hiệu ‘Đội sản xuất tiên tiến’ chắc chắn năm nay sẽ không lọt khỏi tay đâu!”
Lúc dắt lợn đi nộp, bà cũng dắt theo Đâu Đâu và Đô Đô đi xem, trời ơi, bao nhiêu con lợn béo thế kia, thật là kinh người!
Nhìn đội Ngưu Mông rồi lại nhìn đội nhà mình, đúng là không thể so nổi.
Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Chắc vẫn chưa xin được danh hiệu ‘tiên tiến’ đâu. Phải thể hiện xuất sắc liên tục vài năm mới được.”
Nhưng mà vẫn câu nói đó thôi, nam nữ chính đều ở đội Ngưu Mông, cái phúc khí trời ban này, không tốt cũng khó, sớm muộn gì cũng tới thôi.
Chu Dã vừa ăn bát bánh chẻo vợ làm cho vừa nói:
“Mợ ơi, đợi khi bọn cháu bớt bận, mợ trông giúp bọn nhỏ, cháu dẫn vợ cháu vào thành phố dạo một chuyến nhé.”
“Mợ đi cùng luôn.” Bạch Nguyệt Quý liếc Chu Dã một cái.
“Đến lúc chia xong lương thực, xe lừa nhà chú Đào sẽ bị giành mất thôi, không mượn được đâu. Không thì anh cũng muốn đưa mợ đi thành phố chơi, với cả hai đứa nhỏ nữa, từ lúc sinh ra đến giờ vẫn chưa được vào thành phố lần nào.” Chu Dã cười nhìn hai đứa con.
Đâu Đâu và Đô Đô ngoan ngoãn ngồi cạnh bố, vì hai đứa cũng được ăn bánh chẻo, miệng dính đầy dầu mỡ, nghe bố nói về mình thì cười toe toét.
“Các cháu đi được rồi, mợ già rồi, đi thành phố cũng chẳng làm gì, đường xá xa xôi nữa.” mợ cũng không quá mong vào thành phố, nếu có xe lừa thì còn được, không có thì thôi.
Bạch Nguyệt Quý thì lại muốn đi thành phố dạo một chút với Chu Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-192.html.]
Năm nào Viễn Phương về cũng mượn xe đạp chở Hứa Nhã đi ăn ngon, xem phim, dạo phố.
Không phải muốn so bì với Hứa Nhã, mà là từ lúc về đây đến giờ, Bạch Nguyệt Quý chỉ mới vào thành phố đúng một lần khi sinh con, sau đó thì chưa từng quay lại.
Sao mà được? Hiếm khi mợ trông giúp hai đứa nhỏ, đợi bận rộn xong mà được đi với Chu Dã một chuyến vào thành thì đúng là tuyệt.
Ngày hôm sau chính là ngày chia lương thực.
Mợ dắt theo Đâu Đâu và Đô Đô đi với Chu Dã, còn Bạch Nguyệt Quý thì không đi, ở nhà viết bản thảo.
Năm nay lương thực được mùa nên mỗi hộ gia đình đều được chia nhiều hơn năm ngoái rất nhiều.
Hạt Dẻ Rang Đường
Năm ngoái mỗi hộ chỉ được mười cân lúa mì, năm nay lên hẳn hai mươi cân, gấp đôi luôn rồi!
Các loại lương thực khác cũng được chia thêm rất nhiều!
Mỗi năm trước khi vụ thu hoạch mùa thu cho ra lương thực mới, bên công xã cũng sẽ có người đến thu mua lương thực, không chỉ thu mua của đội mà còn thu cả của từng hộ xã viên.
Ví như nhà chú Đào, năm nay bán được mấy chục đồng tiền lương thực cũ, khiến người ta phải ghen tị.
Còn những nhà khác, ít nhiều cũng còn dư một ít lương thực cũ, vì ai nấy đều tính toán chi tiêu cẩn thận, số lương thực được chia nhiều như vậy mà ăn không hết, năm nay lại có lương thực mới, thì đương nhiên lương thực cũ có thể đem bán rồi.
Chỉ riêng số lương thực được chia trong năm nay, nếu ăn tiết kiệm một chút, đợi đến trước vụ thu hoạch năm sau mà vẫn còn người đến thu mua, thì lại có thể bán được thêm một khoản nữa!
Tất nhiên, những đội sản xuất được chia nhiều lương thực đến mức ăn không hết như đội Ngưu Mông thì không có nhiều.
Chia lương thực là một chuyện, còn chuyện khác là chia tiền.
Ví như nhà chú Trương năm nay chia được hơn bốn mươi đồng.
Vợ chồng chị dâu Lý và Lý Phong Thu cũng được chia hơn ba mươi, gần bốn mươi đồng.
Các hộ khác cũng đều được chia nhiều hơn năm ngoái.
Đợi đến khi tiền về hết, những nhà có giao lợn sẽ còn được thêm một khoản nữa, còn nhà nào không giao thì sẽ không có phần.
Việc này rất công bằng, ai nấy đều vui vẻ hớn hở.
Chỉ riêng nhà họ Trần, năm ngoái từng gây được không ít tiếng vang, thì năm nay lại thất thế.
Vì cả lứa lợn con trong nhà đều bị nuôi c.h.ế.t sạch, nên không những bị trừ một khoản công điểm lớn mà còn chẳng có phân lợn hay lợn để nộp.
Lại thêm việc bác trai bác gái Trần cố chấp không chịu chia nhà, khiến mấy anh em nhà họ Trần đều làm việc uể oải, không hề tích cực.
Cả mấy cô con dâu cũng vậy, ngày nào cũng qua quýt, chẳng chịu làm việc.
Thành ra năm nay nhà họ Trần chỉ được chia có ba mươi đồng, tính ra chỉ bằng một phần sáu so với năm ngoái!
Phải biết rằng năm ngoái nhà họ được chia tới tận một trăm tám mươi mấy đồng kia mà!
Kết quả năm nay còn sót lại có ba mươi đồng?
Bác trai bác gái Trần năm ngoái còn tươi cười rạng rỡ, thì năm nay mặt mày đen như đ.í.t nồi.
Còn mấy anh em nhà họ Trần thì không nói một câu, ai nấy đều im re.
Rõ ràng là nhà họ Trần bắt buộc phải chia nhà ra, không chia thì họ cũng chẳng buồn làm việc nữa.
Nhưng chuyện nhà họ Trần là việc riêng trong gia đình, lão đội trưởng và kế toán cũng không can dự vào.
Sau khi tất cả các xã viên đã được chia hết lương thực và tiền, có người lại hỏi: “Năm nay không có chia thịt lợn sao?”
Lão đội trưởng liền hào sảng nói: “Có chứ, năm nay vẫn g.i.ế.c lợn chia thịt như mọi năm!”
Đã đặt trước hai con lợn từ nhà xã viên không nộp lợn, dặn họ nuôi cho tốt, đến cuối năm đội sẽ dùng tiền mua lại, rồi tổ chức g.i.ế.c lợn chia thịt!
Chuyện này vốn cũng là điều để đem khoe mẽ, chỉ vì bận rộn với việc gom củi, xay lương thực và muối cải chua nên vẫn chưa có thời gian đi thăm người thân.
Nhưng đợi khi mọi việc xong xuôi rồi, thì chẳng phải là lúc thích hợp để mang chút quà về nhà mẹ đẻ trò chuyện đôi ba câu hay sao?