Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 191.
Cập nhật lúc: 2025-05-29 11:43:59
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa thu hoạch năm nay, so với năm ngoái thì cũng không khác mấy, cả đội lại hối hả suốt gần một tháng rưỡi.
Khi lão đội trưởng chính thức tuyên bố thu hoạch mùa thu đã hoàn thành, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì điều đó có nghĩa là công sức cả năm không uổng phí, lương thực đủ ăn, chỉ còn đợi chia thóc gạo, chuẩn bị qua mùa đông.
Tiếp theo, theo như thông lệ mọi năm: phải nộp công lương.
Lần này, vẫn là chọn những chàng trai khỏe mạnh đi vác lúa, chở lúa, ai cũng biết công điểm năm nay sẽ tính cao, nên Chu Dã cũng tham gia, dùng xe “Đại Kim Lộc” chở thóc, coi như góp phần tính công điểm!
Sau màn nộp công lương rộn ràng, vẫn chưa chia thóc chia tiền, vì sao?
Còn phải đợi lứa lợn trong đội xuất chuồng.
Lão đội trưởng liền chia người ra làm hai tổ, một tổ lo lùa lợn đi bán, một tổ cày đất trồng lúa mì vụ đông.
Chu Dã dĩ nhiên chọn lùa lợn.
Vẫn là câu cũ: chỉ cần không bắt anh ra đồng nai lưng đổ mồ hôi thì việc gì anh cũng nhận. Dù công điểm của việc lùa lợn thấp hơn cày đất, nhưng sau vụ mùa mệt rã xương, bảo anh ra đồng nữa thì anh thà c.h.ế.t cũng không đi.
Lúc đi lùa lợn, Chu Dã thấy hết lứa lợn to béo trong đội.
Anh trêu:
“Bác đội trưởng, mấy con lợn nhà mình mà dắt lên công xã, chắc làm cả huyện náo loạn mất!”
Lão đội trưởng cười khoái chí, ông cũng cực kỳ hài lòng.
Dù một số nhà vì bận đi làm nên lợn không mập lắm, nhưng nhiều nhà nuôi rất chuẩn.
Ví dụ: Nhà chị dâu Đại Hải, chị dâu Đại Sơn, Thím Trương, đều đạt chuẩn lợn hạng ba, tức là trên 130 cân, đủ điều kiện xuất chuồng.
Đặc biệt là lợn nhà thím Trương, được chị thím và Trương Xảo Muội thay phiên chăm, kỹ lưỡng từng bữa ăn, từng cái chuồng.
Lợn nhà bà nặng đến 160 cân, đạt tiêu chuẩn lợn hạng hai, giá thịt có thể bán tới ba hào một cân!
Tính công điểm cao ngất trời.
Trái lại, lợn nhà chị dâu Lý thì hơi “lẹt đẹt”, mới chừng 90 cân, còn chưa chạm mốc 100.
Trạm thu mua không nhận lợn dưới 100 cân, mà nếu vừa đủ 100 cũng bị chê.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ít nhất phải đạt chuẩn hạng ba, người ta mới hài lòng.
Nhưng cũng chẳng trách, vợ chồng Lý Phong Thu đều đi làm, hai đứa nhỏ Mãn Thương Mãn Khố phải thay nhau chăm lợn.
Không nuôi c.h.ế.t là giỏi rồi, được vậy là rất khá.
Ngược lại, lợn nhà Chu Xuyên và chị dâu Chu năm nay lại rất “ra gì”, nặng trên 150 cân, được tính là lợn hạng hai!
Mà cũng dễ hiểu thôi, Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha bị “hạ lệnh”: Chu Đại Nha dù đi làm vẫn phải về đi nhổ cỏ, nấu cám, dọn chuồng, còn Chu Nhị Nha thì mỗi đêm phải thức dậy nấu cám, không làm thì lợn kêu inh ỏi.
Chu Nhị Nha hận con lợn nhà mình đến tận xương, không chỉ mệt mà còn bốc mùi kinh khủng, bạn bè cũng bắt đầu lánh xa.
Nhưng có dám làm gì đâu? Vẫn phải gồng lên chăm cho tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-191.html.]
Cũng vì cặp chị em này nuôi lợn quá tốt, nên chị dâu Chu mới chịu dịu giọng đôi chút, vì năm nay con lợn nhà mình có giá.
Không chỉ có phân lợn đổi điểm, mà mỗi con lợn bán đi là thêm biết bao nhiêu tiền và công điểm!
Không chỉ họ, Lý Thái Sơn cũng “ghê gớm”, nhà người ta nuôi 1 con, nhà này nuôi hẳn 2 con, cả hai đều đạt chuẩn 130 cân trở lên, có thể xuất chuồng!
Còn lại như: Nhà chú Đào, Nhà họ Niên, Nhà họ Giang, v.v. đều có lợn đủ chuẩn, chuẩn bị xuất chuồng.
Đúng như Chu Dã dự đoán:
Đội Ngưu Mông lần này mang đi nộp tới… 24 con lợn!
Cả công xã náo động, ai nấy đều chấn động.
Lãnh đạo công xã đích thân đến trạm thu mua kiểm tra, vừa thấy một loạt lợn to mập ú, mặt ai cũng rạng rỡ:
“Được, được lắm! Thành tích này tôi ghi nhận! Lần tới lên huyện họp, tôi nhất định sẽ báo cáo lên trên, có khi lại phải mời cậu lên phát biểu đấy!”
Trước đó lãnh đạo huyện còn chê rằng năm nay bên này nuôi ít lợn, ai ngờ chỉ trong một đợt đã nộp liền 24 con, đúng là cứu cánh kịp thời!
Năm nay sản lượng lương thực của đội sản xuất Ngưu Mông cũng rất dồi dào, không những giao đủ công lương cho nhà nước, mà còn nộp được kha khá lương thực dư thừa nữa.
Trước đợt thu hoạch này, còn có một đợt lương thực cũ được chở tới trạm thu mua, đủ thấy đội Ngưu Mông thật sự đã có tiến bộ rồi!
Năm nay có thể đề xuất cho đội Ngưu Mông danh hiệu “Đội sản xuất tiên tiến” đấy!
Lão đội trưởng cũng phấn khởi lắm, ông ấy đâu có ngốc, nghe là hiểu rõ ẩn ý trong lời của lãnh đạo.
Nhưng điều cần nói vẫn phải nói, ví dụ như số lợn nộp lên nhiều như vậy, ngoài phần nộp cho nhà nước, còn có phần đội nộp lên, thì cũng phải được tính tiền.
Có thể thanh toán tiền cho các xã viên không?
Đây là điểm mấu chốt, về còn phải báo cáo rõ ràng với mọi người, dù sao ai nấy đều trông chờ cả năm, vất vả khổ cực chỉ vì muốn được nhận tiền.
Chu Dã đang đứng bên cạnh nghe cũng thấy câu hỏi này hay, anh cũng nghi ngờ liệu công xã có thực sự thanh toán đầy đủ tiền hay không.
Tuy nói nhà nước không bao giờ nợ tiền dân, nhưng tiền của ai thì trong tay người đó mới là chắc chắn nhất.
“Trước mắt sẽ thanh toán một nửa trước, nửa còn lại sẽ xin cấp vào cuối năm nay, đảm bảo không để sang năm, chuyện này tôi bảo đảm với ông!”Lãnh đạo công xã lên tiếng.
Từ trước đến nay lãnh đạo công xã chưa từng thất hứa, nên lão đội trưởng cũng gật đầu đồng ý, dù sao số lượng lợn lần này cũng không ít, mà công xã thì đâu phải chỉ có mỗi đội họ.
Hiện giờ lại đúng lúc phải nộp lương thực, nhiều đội cũng có lương dư nộp lên, tiền bạc eo hẹp cũng là chuyện dễ hiểu, không có ngay thì cũng không phải bất ngờ.
Chu Dã cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc: “Bác đội trưởng, còn hai con dê nữa chưa tính.”
“Đúng rồi. Báo cáo lãnh đạo, đội chúng tôi định mở rộng quy mô đàn dê, nên đã giữ lại những con dê cái khỏe mạnh và hai con dê đực, chỉ nộp hai con dê đực này thôi.” Lão đội trưởng báo cáo với lãnh đạo công xã.
Năm ngoái đội đã mua về mười lăm con dê con, trong đó có bốn con dê đực, còn lại là dê cái.
Nuôi được một năm thì chúng đều lớn hết, có bốn con dê cái còn đang mang thai.
Cũng chính vì thế nên lão đội trưởng muốn phát triển đàn dê, sau này khỏi phải tốn tiền đi mua dê con nữa.
Vì vậy đã giữ lại bốn con dê cái mang thai, hai con dê đực khỏe mạnh, còn những con dê cái chưa mang thai cũng không nộp, chỉ mang hai con dê đực còn lại đi nộp.
Thịt dê rẻ hơn thịt lợn, một con dê cũng không quá hai mươi đồng.