Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 190.

Cập nhật lúc: 2025-05-29 10:03:03
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trung thu năm nay đến sớm hơn mọi năm.

Những năm trước, trung thu thường rơi vào khoảng tháng 10 dương lịch, nhưng năm nay thì lại đến từ đầu tháng 9.

Ba ngày sau trung thu, vụ thu hoạch mùa thu đã bắt đầu.

Không khí vẫn hối hả như mọi năm, ai ai cũng mong sao một lần gom hết thóc lúa về nhà cho xong.

May mắn là năm nay thời tiết tốt, không có mưa gió, vậy nên Bạch Nguyệt Quý cũng… lén lút trốn việc, không ra sân phơi lúa nữa.

Vẫn câu nói đó: việc nông không có cái nào nhẹ cả.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đừng tưởng chỉ phơi lúa là đơn giản, mỗi công đoạn đều cực nhọc, ai làm rồi mới hiểu.

So ra thì, đúng là đọc sách vẫn tốt hơn, có học vấn thì có nhiều đường thoát thân hơn.

Bạch Nguyệt Quý luôn cảm thấy may mắn vì mình có học. Nếu không thì… giờ chẳng biết xoay xở thế nào.

Không thì cũng phải dùng đến “chiêu” lấy Đâu Đâu và Đô Đô ra làm lá chắn mà tránh nặng tìm nhẹ, nghe chừng cũng là một lựa chọn không tệ.

Làm phụ nữ như cô, có thể tiến cũng có thể lui.

Còn làm đàn ông như Chu Dã, thì chạy đâu cho thoát, nhìn chồng mình cày bừa vất vả, cô cũng thấy xót thay.

Anh thường làm nũng với cô, kêu mệt, muốn được cô ôm ấp để thư giãn một chút…

Nhưng cô biết rõ, nông việc thật sự rất mệt.

Ngày này qua ngày khác, mặt dính đất, lưng dán trời, đến sắt thép cũng chịu không nổi, huống chi con người bằng xương bằng thịt.

Không giúp được gì, cô đành phải bồi bổ cho anh qua bữa ăn.

Mà gà đem tẩm bổ này, không phải là gà nhà.

Ba con gà mái ở nhà đẻ trứng rất siêng, cô tiếc không nỡ thịt, định giữ lại nuôi tiếp.

Gà để ăn là gà mua lại từ nhà khác.

Một con là gà mái lông xám từ nhà chú Đào đổi về, còn một con khác lấy từ tay một bà cụ trong thôn.

Cả hai con được nuôi sẵn, đợi đến vụ thu hoạch bắt đầu là… xử luôn.

Sau khi thịt gà, bữa ăn của Chu Dã được nâng cấp ngay lập tức.

Bạch Nguyệt Quý nấu cho anh cơm ngô trộn gạo trắng, chan nước canh gà nóng hổi, phía trên còn rải thịt gà xé sợi, không xương, ăn rất tiện.

Ngoài ra còn có trứng xào dưa leo, bắp cải xào, cà chua và các loại rau củ khác, món mặn món chay đều đủ cả, đầy đặn và dinh dưỡng.

Ăn xong bữa trưa no nê, nghỉ ngơi hơn chục phút, đội nón rơm lại tiếp tục ra đồng thu hoạch.

Làm việc nguyên ngày, đến khi trở về nhà ai nấy cũng mệt rã rời.

Chu Dã cũng vậy, dù đã quen, nhưng vẫn không thể thích nghi nổi kiểu lao lực này.

Về nhà mà như cà tím héo gặp sương, lê lết ra sau nhà tắm nước lạnh, tỉnh táo một chút rồi mới về ăn tối.

Ngồi trước bát cơm vợ tự tay nấu, anh ăn liền một bát to, rồi húp cạn cả bát canh.

Ăn xong còn đánh răng, rồi chỉ kịp hôn vợ một cái, đã lăn ra giường ngủ như chết.

Bạch Nguyệt Quý giặt quần áo cho anh, mà mùi mồ hôi… nặng đến nỗi phải dùng bao nhiêu xà phòng mới sạch được.

Vì thế, sáng nào cô cũng chuẩn bị nước muối loãng để anh mang theo, bổ sung muối khoáng khi ra đồng làm việc.

Tối mới ngủ bảy giờ, ba giờ sáng đã lại phải dậy đi làm, tính ra thời gian ngủ vẫn ổn, nhưng vì quá mệt nên bị bào sạch sức lực.

Mà không chỉ Bạch Nguyệt Quý bồi bổ cho chồng.

Trương Xảo Muội cũng thịt một con gà trong nhà.

Cố Quảng Thu gần đây cũng mệt nhoài, mà giờ đã là người có vợ, nên Trương Xảo Muội xót lắm, thấy chồng vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ, ăn chẳng nổi mấy hạt cơm, cô đau lòng lắm.

Thế là cũng hầm gà cho chồng ăn.

Gần đây Bạch Nguyệt Quý phụ trách đi đưa cơm cho mọi người, cũng nhìn thấy, tình trạng của Cố Quảng Thu khá hơn rõ rệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-190.html.]

Không biết là nhờ con gà đó, hay là vì có vợ thương?

Cô kể với mợ, mợ chỉ cười:

“Con gà thì phụ thôi, chủ yếu là vì vợ nó thương, chịu cho ăn ngon, lòng người ấm áp rồi, còn hơn mọi thứ bồi bổ.”

Mợ thật lòng nói, con trai có ăn gà hay không, bà không quan trọng lắm.

Thời nay, ai mà dám tùy tiện thịt gà ăn?

Trừ phi là cháu trai, cháu dâu của bà, chứ thường thì chẳng ai nỡ.

Nhưng bà cũng công nhận, bữa ăn của Cố Quảng Thu không tệ chút nào.

Bà từng mang cơm đến xem tận mắt, nói lương tâm thì đúng là không bạc đãi con trai mình.

Trương Xảo Muội là nàng dâu, thấy con trai mình mệt mỏi nên hầm gà bồi bổ, chuyện này khiến mợ cũng thấy vui mừng.

Không có thì bà cũng không trách, có thì càng thêm an lòng, chỉ đơn giản là như thế.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, cô cũng nghĩ như vậy.

Nhiều khi, đàn ông thật ra rất dễ dỗ.

Chỉ cần để anh ta biết vợ có để tâm đến mình, thì còn hiệu nghiệm hơn cả linh đan diệu dược, tất nhiên, phải là người đàn ông tử tế.

Còn loại đàn ông coi sự chăm sóc của vợ là điều hiển nhiên, thì có tốt mấy cũng chẳng thoát khỏi làm vợ khổ.

Người phụ nữ đối xử tốt với anh ta không đòi báo đáp, nhưng anh ta phải biết trân trọng, đừng có quen rồi cho là bình thường, nếu có cái tâm “đáng ra là thế”, thì sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề.

Mợ gật đầu, cười nói:

“Là tại con với Tiểu Dã tạo gương tốt. Giờ mấy cô gái trong thôn cũng bắt đầu biết thấu hiểu và thương chồng, mà mấy người đàn ông như Thái Sơn cũng ngày càng nhiều người biết yêu chiều vợ, đều là học theo vợ chồng con đấy.”

Bạch Nguyệt Quý cười khẽ:

“Bọn con không dám nhận công đâu ạ.”

Có lẽ là nhờ có vợ thương, nên năm nay Cố Quảng Thu cũng gặp may, trong lúc gặt lúa còn bắt được một con thỏ rừng.

Nhưng không cần chia phần, vì ngay hôm đó Chu Dã cũng bắt được một con.

Có thịt thỏ béo mập, nên con gà còn lại được “hoãn tử hình”, giữ lại nuôi tiếp.

Ăn thịt thỏ trước đã.

Đến đoạn gặt lúa gần xong, Chu Dã còn bắt được thêm hai con gà rừng, nhưng không giữ lại mà đem tặng cho Lý Thái Sơn, vì vợ cậu ấy sinh rồi.

Giờ không còn rảnh để vào núi nữa, nhưng Chu Dã không keo kiệt.

Hai con gà rừng đó, anh đưa hết cho Lý Thái Sơn, để mang về cho vợ tẩm bổ lúc ở cữ.

Dù không bằng hồi trước khi Trương Xảo Muội sinh, được cho mấy con gà rừng liền, nhưng hoàn cảnh khác rồi, giờ mọi người ai cũng bận đến xỉu mặt ra.

Lý Thái Sơn dĩ nhiên không chê ít, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

Mà điều đáng nói là, cậu ta thật sự học theo Chu Dã, không hề ăn một miếng thịt hay canh gà nào vợ mình đang dùng để bồi bổ.

Như Chu Dã từng nói:

“Làm đàn ông, mệt một chút khổ một chút chẳng sao, quan trọng là phải có bản lĩnh để vợ con không phải chịu khổ, không phải nhịn đói.”

Đó mới là đàn ông thật sự.

Còn loại đàn ông coi vợ là bao cát, động tí là chửi đánh, thì không đáng để gọi là “đàn ông”.

Lý Thái Sơn nghe xong thấy vô cùng có lý, ghi nhớ trong lòng.

Mà giờ nhìn lại, cái gã trai lêu lổng cách đây một hai năm, giờ cũng ra dáng một người đàn ông đàng hoàng rồi.

Tất cả những thay đổi đó, không thể không kể đến ảnh hưởng của Chu Dã.

Như mợ từng nói, phong trào cưng chiều vợ trong đội sản xuất bây giờ, ít nhiều đều là nhờ Chu Dã dẫn đầu tạo gương.

Loading...