Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 189.

Cập nhật lúc: 2025-05-29 09:34:31
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Nhã bên nhà họ Niên cũng đã làm xong bánh trung thu. Dù Bạch Nguyệt Quý có làm rồi, cô vẫn mang một chiếc đến cho Đâu Đâu và Đô Đô, để hai anh em nhỏ nếm thử bánh của mình.

Nhưng bánh trung thu thời nay thật ra cũng không khác nhau nhiều, không phải loại bánh nhỏ xíu như hiện đại, mà là loại bánh lớn cỡ bàn tay đàn ông trưởng thành.

Chỉ là bánh của Hứa Nhã ngọt hơn hẳn, vì cô cho khá nhiều đường.

Bạch Nguyệt Quý nếm thử bánh của Hứa Nhã, sau đó cũng mời cô nếm lại bánh của mình.

Hứa Nhã nếm xong, có phần bất đắc dĩ:

“Lúc làm tôi cũng nghi là cho hơi nhiều đường… Giờ ăn mới biết, đúng là ngọt gắt luôn!”

“Cô thích ăn ngọt mà, hợp khẩu vị là được.”  Bạch Nguyệt Quý cười.

Mà nói thật, Hứa Nhã cũng là người rất rộng lượng.

Lần trước tuy cô mâu thuẫn với các chị dâu, nhưng chưa bao giờ trút giận lên đám cháu của Niên Viễn Phương.

Ví như lần này làm bánh trung thu, cô không hề keo kiệt, mỗi người đều được chia phần.

Việc này khiến chị dâu cả và chị dâu ba nhà họ Niên có phần ngại ngùng, chỉ có chị dâu hai là bĩu môi: “Nhà lão Tứ đúng là biết làm màu, lại còn làm ra vẻ tốt đẹp với mọi người!”

Trong lòng chị ta vẫn canh cánh chuyện lão Tứ chia nhà được thêm 100 đồng, mà Hứa Nhã cũng không lên tiếng phản đối, nên chị ta chẳng phục chút nào.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng mà, đó là chuyện nhà họ Niên, Bạch Nguyệt Quý không can thiệp làm gì.

Lần này cô làm 8 cái bánh trung thu.

Không làm nhiều, cũng không tặng lung tung, chỉ gói một cái bằng giấy dầu, mang qua cho nhà bác Trương.

Còn lại, cô nhờ Chu Dã đạp chiếc xe “Đại Kim Lộc” mang sang cho bác Cố một chiếc.

Số còn lại thì để nhà dùng. Mợ rất thích ăn, còn Chu Dã và Đâu Đâu, Đô Đô thì khỏi nói, ăn ngon lành đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Tối Trung thu, cả nhà nấu trà thảo mộc mát lạnh, rồi ngồi ngoài sân thưởng trăng, ăn bánh trung thu.

Mấy đứa trẻ trong thôn cũng chạy sang chơi, Bạch Nguyệt Quý không tiếc của, lấy ra một chiếc bánh, đưa cho Chu Dã cắt ra chia phần.

Chu Dã dùng d.a.o cắt bánh thành tám nhát, chia được 16 miếng nhỏ đều tăm tắp, tay nghề cắt gọt đúng là khéo.

Mỗi đứa nhỏ được một miếng, có Mãn Thương Mãn Khố, con nhà chị dâu Đại Sơn, con nhà Đào Ngoã Phiến, và vài đứa nữa.

Mặc dù phần ăn không nhiều, nhưng là lần đầu tiên được nếm bánh trung thu, nên tụi nhỏ ăn mà cười không khép miệng được, vui sướng vô cùng.

Trẻ con trong thôn hồi trước còn không biết thế nào là ghen tị, nhưng giờ thì biết rồi.

Chúng ghen tị với Đâu Đâu và Đô Đô, có một người mẹ nấu ăn giỏi như Bạch Nguyệt Quý, và một người bố chịu mua cả dưa hấu to về ăn như Chu Dã.

Ngay cả Chu Tam Đản cũng vậy.

Lần trước làm bánh sinh nhật thì cậu không được ăn, nhưng lần này thì có phần bánh trung thu, được chia một miếng nhỏ.

Cậu còn lén đến tìm Chu Dã, nói một câu khiến Chu Dã vừa buồn cười vừa bất ngờ:

“Chú nhỏ, cháu có thể làm cháu của chú được không?”

Chu Dã phì cười, nhìn đứa cháu ngốc nghếch:

“Làm sao được? Cháu là con của bố mẹ cháu, không thể làm con của chú được.”

Chu Tam Đản nhìn chú, cụp mắt xuống, rồi lại chạy đi chơi đèn lồng với Mãn Thương Mãn Khố.

Vợ chồng Chu Xuyên và chị dâu cả đương nhiên biết con mình chạy qua nhà Chu Dã ăn bánh trung thu.

Tâm lý của họ là: “Có lợi thì cứ hưởng, giả vờ như không biết.”

Nhưng đêm hôm đó, Chu Tam Đản đang ngủ lại khóc trong mơ.

“Làm sao thế này? Đang ngủ mà khóc cái gì chứ?” Chị dâu cả nhíu mày.

“Còn sao nữa? Chắc bị con trai Triệu Mỹ Hương đánh rồi! Bọn Giang Cẩu Thặng không ít lần bắt nạt nó!” Chu Xuyên tức giận, đứa con này là đứa duy nhất, thật ra ông rất thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-189.html.]

“Y chang anh, vô dụng! Đồ hèn!” Chị dâu cả chửi luôn, không nhịn được.

Lúc này, Chu Nhị Nha vẫn chưa ngủ, bèn nói:

“Tam Đản không bị ai bắt nạt đâu, là do nó muốn làm con của chú nhỏ, nhưng chú nhỏ không chịu nhận.”

Cô bé cũng đi ăn bánh, và nghe lén được đoạn trò chuyện giữa em trai và chú.

Vừa dứt lời, chị dâu cả càng chế giễu dữ hơn, quay sang nhìn chồng khinh bỉ:

“Thấy chưa? Con trai anh muốn gọi người khác là bố, đủ thấy anh là thứ cha ruột vô dụng đến mức nào khiến nó thất vọng như vậy!”

Chu Xuyên tức lắm, toan lôi con dậy đánh một trận, nhưng chị dâu cả lại chặn lại:

“Đánh cái gì! Giờ là mấy giờ rồi? Mai còn đi làm không?”

Nhưng Chu Tam Đản vẫn không thoát nổi một trận đòn, sáng hôm sau trước khi Chu Xuyên đi làm, cậu đã bị đánh một trận no đòn.

Tam Đản vừa khóc vừa ra ngoài bắt giun, nhưng không mang về cho nhà mình, mà lại mang sang cho nhà Chu Dã, để cho gà ăn.

Mợ nhìn thấy, không nhịn được hỏi:

“Giun này sao không đem về cho gà nhà cháu ăn?”

Chu Tam Đản nhỏ giọng:

“Cháu cho gà chú nhỏ ăn. Bà nhớ nói với chú nhỏ nhé, sau này có món ngon, nhớ giữ lại cho cháu một phần.”

Mợ đưa cho Chu Tam Đản một quả cà chua, dặn dò:

“Trời nóng thế này, nhớ giữ gìn đấy, đừng để bị say nắng.”

Chu Tam Đản vừa ăn cà chua vừa chạy đi tìm Mãn Thương Mãn Khố. Nhưng hai anh em đó đang bận cho lợn ăn, nên cậu lại lon ton đi tìm đám trẻ khác để rủ xuống sông chơi nước.

Trẻ con trong thôn, mười đứa thì chín đứa là lớn lên cùng sông nước, từ nhỏ đã lăn lộn trong dòng sông quê.

Bạch Nguyệt Quý lúc ấy vừa mới ngủ dậy cùng Đâu Đâu và Đô Đô, thì nghe mợ kể rằng Tam Đản mang giun đến cho gà ăn.

Cô nghe xong, cảm khái nói:

“Đứa nhỏ này mà không bị người lớn dẫn lệch, sau này chắc chắn sẽ là trụ cột trong nhà nó đấy.”

Không phải phân biệt nam nữ gì cả, mà đó là kết luận của Bạch Nguyệt Quý sau khi quan sát một thời gian.

Chu Đại Nha thì giống bố là Chu Xuyên, còn Chu Nhị Nha thì giống mẹ, chị dâu Chu.

Chỉ có Tam Đản là không giống bố mẹ, không biết là vì còn nhỏ chưa bị ảnh hưởng, hay là do bản chất khác biệt. Nhưng xét về tính cách và phẩm chất, thì thằng bé rất tốt.

Như lần đó, Đô Đô chơi đùa cùng đám trẻ lớn, suýt nữa bị người ta vô ý đụng trúng, may mà Tam Đản nhanh chân chạy đến che chắn và bế về đưa lại cho cô, rồi lại tiếp tục ra chơi tiếp.

Thế nên thỉnh thoảng, Bạch Nguyệt Quý cũng sẽ cho Tam Đản một quả dưa leo, một quả cà chua để ăn. Cậu bé lúc đầu không dám nhận, phải đợi cô bảo cầm đi rồi mới rụt rè ăn.

Mợ thở dài:

“Với kiểu dạy con của cái cặp vợ chồng kia, không biết sau này thằng bé sẽ ra sao…”

Thấy mợ có phần bận lòng, Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Vậy nếu sau này thằng bé qua đây chơi, mợ cứ để mắt chăm chút thêm, tiện thì chỉ bảo cho nó vài điều.”

Cô không cản mợ quan tâm đến Tam Đản.

Bởi vì trong mắt mợ, Tam Đản hay Đâu Đâu, Đô Đô thì cũng đều là cháu nội của bố mẹ chồng.

Chu Xuyên và vợ đúng là không ra gì, nhưng Tam Đản còn nhỏ, không thể vì tội của người lớn mà ghét bỏ đứa trẻ.

Bạch Nguyệt Quý sống rạch ròi ân oán, không bao giờ trút giận lên đầu con trẻ.

Nếu mợ muốn quan tâm, cô chẳng bao giờ ngăn cản.

Mợ nhìn cô cười trìu mến:

“Nếu bố mẹ chồng của cháu còn sống, chắc chắn họ sẽ rất quý cháu.”

Một nàng dâu như thế này, có học vấn, khéo léo, đảm đang, suy nghĩ ngay thẳng, không có bậc trưởng bối nào lại không thích.

Mợ cũng không biết phải khen sao cho đủ, chỉ cảm thấy rằng, nếu ai đó cưới được người con dâu như Bạch Nguyệt Quý, thì chắc chắn gia đình ấy sẽ càng ngày càng hưng vượng.

Còn Bạch Nguyệt Quý, được khen như vậy, lại thấy hơi ngại, chỉ mỉm cười, nói mấy lời thật lòng.

Loading...