Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 186.

Cập nhật lúc: 2025-05-28 03:05:30
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Niên cuối cùng cũng không ngoài dự đoán, đã chính thức chia nhà.

Tuy nhiên, lần chia này chỉ đơn thuần là phân chia tài sản, chứ không ai tách riêng ra sống cả. Nếu trong mấy anh em nhà họ Niên có ai muốn ra ngoài tự lập bếp núc, thì bác gái Niên và bác trai Niên cũng không ngăn cản.

Chỉ có điều, chẳng ai trong số họ có ý định đó.

Đừng tưởng chuyện ra riêng là đơn giản.

Như ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà nhà họ Lý chia ra sống thoải mái như vậy, đâu chỉ vì nhà họ có điều kiện kinh tế tốt, mà còn vì họ có quan hệ, có mối, mới có thể đổi được phiếu công nghiệp để mua nồi niêu xoong chảo.

Không thì tách ra rồi lấy gì mà nấu nướng?

Nói đâu xa, năm xưa Lý Phong Thu và chị dâu Lý rời khỏi nhà tay trắng, chỉ dựa vào cái nồi sứt mà bên nhà gái mang theo để trụ lại, may mà gặp được người chuyên vá nồi đi ngang qua, bỏ ít tiền sửa lại là xài được. Nếu để nông dân tự thân đi mua nồi thì đúng là khó như lên trời, có tiền cũng chưa chắc đổi được phiếu công nghiệp đủ mà mua.

Như anh em nhà họ Đoạn, đến tận bây giờ vẫn còn phải dùng nồi đất đun nước nấu cơm, mà mấy nhà như thế trong thôn không phải hiếm.

Thế nên nếu không tới mức bất đắc dĩ, ai mà muốn tách ra sống riêng? Vừa tốn tiền vừa mệt người, tiền để dành còn hơn.

Chỉ có khi thật sự không thể chịu nổi thì mới phải ra riêng.

Nhưng bác gái Niên lại không phải là kiểu mẹ chồng hà khắc.

Vì vậy, mấy chị dâu trong nhà tuy đồng ý chia tài sản, nhưng lại chẳng ai muốn ra riêng. Vẫn tiếp tục ở chung một nhà, chỉ là tài sản đã phân chia rõ ràng, rành mạch.

Nghe nói nhà họ Niên có của chìm của nổi khiến ai nhìn cũng phải đỏ mắt, hơn hai ngàn đồng tiền tích lũy!

Nói họ là gia đình giàu nhất đội sản xuất Ngưu Mông, cũng chẳng có gì quá lời.

Mà nói đến công lớn tích góp được chừng ấy tiền, không ai khác chính là Niên Viễn Phương. Toàn bộ tiền trợ cấp quân đội trước đây, anh đều gửi hết về nhà, không thiếu một đồng.

Anh đi lính từ năm hai mươi tuổi, tới năm nay hai mươi sáu thì xuất ngũ. Lúc đầu tiền gửi không nhiều, nhưng mấy năm gần đây tăng dần đều, cộng lại cũng gần hai ngàn. Mỗi khoản gửi về, bác trai Niên đều ghi chép cẩn thận, kể cả khoản được chia từ tập thể cũng rõ ràng rành mạch.

Chỉ là trước giờ chưa cưới, cũng chưa chia nhà, nên tiền đó vẫn là tiền công cộng trong gia đình.

Mấy anh lớn dù cũng có thu nhập, nhưng còn phải nuôi con cái. Còn Niên Viễn Phương thì chưa có con, nếu giờ chia đều như các anh em thì rõ ràng là thiệt thòi cho anh.

Chị dâu hai còn lẩm bẩm nói: “Chúng tôi ở nhà còn phải chăm sóc bố mẹ, chuyện đó tính sao?”

Ai ngờ vừa dứt câu đã bị bác gái Niên mắng thẳng mặt: “Cô gả vào nhà này bao năm nay, tôi từng nhờ cô rót giùm chén nước, rửa cho tôi cái chân bao giờ chưa? Ngược lại lúc cô ở cữ, tôi là người hầu hạ cô từng ly từng tý đấy!”

Chị dâu hai lập tức câm nín.

Chị dâu cả với chị dâu ba thì mỗi người một bụng tính toán, nhưng không ai dám hé môi phản đối.

Vì vậy cuối cùng, khi phân chia tài sản, phần của Niên Viễn Phương được nhiều hơn một trăm đồng so với các anh. Dù trong lòng có người không phục, nhưng chuyện này là do chính đội trưởng đứng ra làm chủ.

Buổi phân chia có cả đội trưởng, kế toán, cùng mấy vị trưởng lão có uy tín trong thôn tới làm chứng.

Thế là nhà họ Niên chính thức chia tài sản.

Dù phần của mỗi người ít hơn Niên Viễn Phương một trăm đồng, nhưng cũng đều được chia mấy trăm cả.

Chuyện lan ra, nhà họ Niên muốn giấu cũng chẳng giấu nổi.

“Thấy chưa? Cái này mới gọi là có của ăn của để đấy!”

“Đúng vậy, không ngờ nhà họ Niên lại giàu đến thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-186.html.]

“Tôi thì biết nhà họ giàu từ lâu rồi, năm ngoái chia còn được hơn hai trăm đồng cơ mà, hơn cả nhà họ Trần đấy. Còn Niên Viễn Phương thì mỗi tháng đều gửi tiền về, sao mà không giàu cho được?”

“Tôi cũng biết là giàu, nhưng không nghĩ lại nhiều tiền đến thế!”

“So với nhà đội trưởng, còn hơn hẳn một bậc. Bảo nhà họ Niên là giàu nhất thôn này, tôi chẳng nghi ngờ gì.”

“Đúng là có tiền khiếp!”

“Mà nói chứ, không biết Chu Dã giấu được bao nhiêu tiền nhỉ? Vợ anh ta một tháng cũng kiếm được ba chục đấy.”

“Lấy Chu Dã ra so với nhà họ Niên? Cậu cũng đề cao anh ta quá rồi đấy.”

“Nhà họ Niên thì sống tiết kiệm, còn Chu Dã thì sống kiểu có một đồng tiêu một đồng hai. Như cái vụ dưa hấu ấy, một lần mua liền hai quả, còn nhà họ Niên thì chỉ vì cô con dâu trí thức mua một quả mà cũng rùm beng cả lên!”

“Chu Dã đúng là tiêu tiền không biết tiếc tay, muốn tiết kiệm thì khó lắm!”

“…”

Vì trong thôn có một “gia đình đại phú” như nhà họ Niên, nên ngay cả nhà đội trưởng cũng bị lu mờ hẳn, còn Chu Dã, người không biết cách xoay xở tiết kiệm thì bị so sánh đến nỗi thảm hại như cặn bã.

Sự việc ầm ĩ tới mức này thật ra cũng chẳng nằm ngoài dự đoán của bác trai Niên và bác gái Niên.

Đây cũng chính là lý do vì sao hai ông bà vốn không muốn chia nhà, vì đã chia là phải mời người đến làm chứng, mà một khi có người ngoài, thì không thể giấu chuyện được.

Nhưng không còn cách nào khác, dù không muốn thì cũng phải chia, đã động thì cứ để nó động lớn đi.

Thế nhưng, đừng tưởng chia xong là yên, còn lâu mới hết chuyện!

Chính vì việc chia nhà làm lộ ra của cải khổng lồ, mà nhà họ Niên bị người ta tố cáo.

Không phải tố gì khác, mà là tố bác trai Niên hành nghề bói toán, xem bát tự, vi phạm cấm kỵ phong kiến mê tín!

Đội trưởng bị lãnh đạo công xã gọi lên hỏi chuyện mới biết, tức đến mức suýt chửi thề.

Ông vội vàng giải thích với lãnh đạo, rằng sở dĩ nhà họ Niên có của ăn của để như vậy là bởi con trai ông bà ấy đi lính, mà không phải lính thường, mà là một người đủ tư cách, đủ phẩm chất chính trị, gia cảnh không vấn đề gì, mới được chọn đi bộ đội. Nay đã xuất ngũ, còn được tổ chức phân công việc làm đàng hoàng. Có thể thấy là người có công, có đóng góp.

Những chuyện này, đội trưởng cũng không giấu diếm, trình bày với lãnh đạo đầy đủ rành mạch.

Lãnh đạo công xã hừ lạnh: “Đội các ông, có một số xã viên tâm địa đúng là không tốt. Trước thì tố cáo vợ chồng anh thanh niên trí thức kia, vợ viết văn kiếm được tiền nhuận bút, lại còn tố chuyện cô ấy tẩm bổ để nuôi con sinh đôi. Giờ thì quay qua tố ông già nhà họ Niên, đúng là cái kiểu ‘thấy ai hơn mình là đỏ mắt lên’!”

Lúc ấy đội trưởng mới biết, hóa ra Chu Dã và vợ mình từng bị người ta tố cáo!

Ông sững người, sau đó lập tức hỏi rõ: “Lãnh đạo, thật có người từng tố cáo vợ chồng Chu Dã sao?”

“Có chứ, chuyện từ năm ngoái rồi. Tôi có hỏi đồng chí Đổng Kiến, cậu ấy nói là có người bị ‘đỏ mắt’ đấy.” Vị lãnh đạo tỏ vẻ cực kỳ khinh thường mấy kẻ tiểu nhân kiểu đó.

“Đúng là đỏ mắt! Tiền bản thảo vợ Chu Dã tự viết tự kiếm, hai đứa nhỏ lại là sinh đôi, sinh xong thì cơ thể yếu, không ăn uống bồi bổ sao có sữa mà nuôi con? Cái này cũng đi tố cáo? Tôi thật không ngờ!” Đội trưởng tức đến nỗi không chịu nổi.

Tuy trong lòng ông cũng từng nhắc nhở Chu Dã không nên sống hoang phí, nhưng trong tình huống này, đối diện với lãnh đạo, ông vẫn phải đứng ra bênh vực cho thanh niên của mình.

Lãnh đạo khoát tay: “Không cần giải thích nhiều, chuyện đó tôi nghe đồng chí Đổng Kiến kể rồi. Tôi còn từng xem qua mấy bài viết của nữ trí thức đó, viết rất tốt, chữ đẹp. Nhưng mà chuyện bây giờ mới là chính. Ông về mở một buổi họp xã viên, nâng cao nhận thức tư tưởng cho người dân. Hạnh phúc phải do chính mình phấn đấu mà có. Bên ta không thể để cái kiểu thích gây sóng gió ấy tồn tại!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Đội trưởng lập tức đáp lời đồng ý.

Lúc bước ra khỏi trụ sở công xã, cả người ông toát mồ hôi lạnh.

Lý Đại Hải thấy thế liền hỏi cha: “Có chuyện gì vậy bố?”

“Chuyện gì à? Chuyện của lão Niên đấy, không biết bị cái đứa nào đi tố cáo!” Đội trưởng trèo lên xe đạp, nghiến răng nghiến lợi nói.

Loading...