Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 183.
Cập nhật lúc: 2025-05-28 02:39:32
Lượt xem: 114
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Thái Sơn còn hẹn với Chu Dã là mấy hôm nữa rảnh rỗi thì lại vào núi, nên cậu về phòng chuẩn bị xem cần giặt giũ hay sắp xếp gì trước.
Kim Tiểu Linh nhìn bát canh gà nóng hổi trong tay, thật sự không nỡ ăn một mình.
Cô gọi mẹ chồng ăn cùng, nhưng mẹ Thái Sơn từ chối, còn giục cô ăn nhanh khi còn nóng.
Kim Tiểu Linh vừa ngại vừa sung sướng, cầm bát canh gà nóng hổi, thêm mấy miếng thịt, từng miếng từng miếng ăn hết sạch, thật sự quá ngon, ăn xong thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.
“Ngon chứ gì?” Lý Thái Sơn bước ra, nhìn thấy vợ ăn như vậy thì cười hỏi.
Kim Tiểu Linh gật gù, ngượng ngùng nói: “Một mình em ăn ngại quá…”
“Không phải một mình em ăn đâu, còn có con của chúng ta nữa mà.”
Lý Thái Sơn vừa nói vừa nhìn vào bụng vợ, ánh mắt đầy cưng chiều.
Kim Tiểu Linh liếc cậu một cái, ánh mắt đầy dịu dàng.
Lúc trước khi gả cho cậu vẫn còn lưỡng lự, nhưng giờ cô chỉ thấy may mắn vì khi đó đã đồng ý, bởi vì nghe nói cậu bắt đầu chăm chỉ đi làm.
Nếu đổi là người khác, chưa chắc đã được như thế này, có người chồng tâm lý, có mẹ chồng không bắt bẻ.
Đúng vậy, sau khi cưới, không chỉ Lý Thái Sơn yêu thương cô, mà mẹ chồng cũng đặc biệt cưng chiều cô con dâu út.
Chẳng nói đâu xa, hôm qua mẹ chồng đi lên công xã mua diêm, mua thêm vài thứ đồ dùng thiết yếu, vậy mà còn mua cả một hộp mứt hoa quả cho cô ăn.
Hôm nay nữa, thịt gà với canh cũng đều vào bụng cô rồi.
Trên đời kiếm đâu ra nhà chồng tốt thế này?
Nhưng mà, cũng bởi vì con dâu này đáng để yêu thương.
Mẹ Thái Sơn đợt này cũng tham gia thu hoạch hè, việc nhà đều giao cho cô.
Hai con lợn trong chuồng, cơm nước trong nhà, tháng mang thai cũng không nhỏ rồi, đã hơn sáu tháng, gần bảy tháng rồi mà vẫn lo toan chu toàn.
Đúng là một nàng dâu chăm chỉ, chịu thương chịu khó, tất nhiên phải thương yêu rồi.
Bên nhà Chu Dã thì hôm nay hai vợ chồng vừa ăn một bữa mì gà hầm vừa thỏa mãn lòng người.
Hai con gà rừng mang về, chặt nửa con mang sang nhà Trương Xảo Muội tẩm bổ.
Trương Xảo Muội đã cai sữa cho Niên Sinh rồi, vì thật sự không kham nổi nữa, mà bé ăn uống bình thường cũng tốt cả.
Ở nông thôn rất ít ai cho b.ú tới một tuổi như Bạch Nguyệt Quý, lại còn có sữa đầy đủ.
Dù không cho b.ú nữa, nhưng vẫn phải bồi bổ cơ thể, để tránh tổn hao.
Nửa con gà còn lại đem nấu canh, con còn lại thì xào nấu với mộc nhĩ, cực kỳ thơm ngon.
Gà rừng mà nấu canh thì dễ bị dai, nhưng đem xào thì đúng chuẩn ngon tuyệt.
Chỉ một bữa cơm mà đã ăn sạch sành sanh, cả nhà đều hài lòng, ấm bụng, ấm lòng.
Mùa thu hoạch hè vừa xong, mọi người cũng không được nghỉ ngay, vì phải gieo vụ thứ hai, vụ mùa mới.
Sau khi gieo xong và tưới nước đầy đủ, lúc đó mọi người mới thật sự được thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng lúc này, đội sản xuất bắt đầu chia một ít lương thực cho các hộ dân, vì vụ hè năm nay lúa mỳ đạt sản lượng cao, nên mỗi nhà đều được chia thêm 5 cân lúa mì.
Đừng coi thường 5 cân này, vì mấy năm nay chưa từng có.
Từ khi đại đội Ngưu Mông thành lập đến giờ, vụ hè chưa từng chia được lúa mì, chỉ chia các loại ngũ cốc khác thôi.
Vậy mà năm nay lại chia được, quá đỗi bất ngờ.
Chu Dã cũng như thường lệ, đợi ở bãi chia lương thực để đổi lúa mì lấy các loại ngũ cốc khác.
Ai không cần lúa mì thì có thể đổi với anh.
Không những vậy, anh còn tiếp tục bỏ tiền mua thêm lương thực của đội.
Nhưng chuyện này… đã không còn là tin tức mới mẻ gì nữa.
Vì lần nào cũng vậy, Chu Dã không mua mới là chuyện lạ!
Đến cả mợ cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao mua là mua của đội, danh chính ngôn thuận, ai có tiền thì cứ đi mua.
Ngay cả Từ Nhã cũng bỏ tiền riêng mua thêm 20 cân lúa mì từ đội sản xuất.
Cô muốn chờ Niên Viễn Phương về thì có thể nấu gì ngon ngon cho anh ăn.
Chỉ là… cô không biết, mấy chị dâu trong nhà đều có chút ý kiến trong lòng về việc cô giữ tiền riêng nhiều như vậy.
Nhưng đó là việc nội bộ nhà họ Niên, người ngoài không ai hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-183.html.]
Còn vào đêm hôm đó, Chu Dã lặng lẽ ra khỏi nhà lúc nửa đêm, đến tận sáng hôm sau mới quay về.
Và hai ngày sau, anh lại đạp xe ra ngoài.
Lần này đi, anh mang gì về nhà?
Vải thiều!
Chính là thứ mà Chu Dã mang về lần này.
Cũng là năm nay anh đi dò hỏi mới biết, thì ra vải thiều vẫn luôn có người chở tới vùng này bán, chỉ là số lượng không nhiều, vì đường xa, vận chuyển vất vả.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng dù ít, thì vẫn có thể mua được, chỉ cần tìm đúng chỗ và đúng lúc.
Lần này Chu Dã mang về không nhiều, chỉ đúng ba cân.
Nhưng mà ba cân vải thiều này giá còn đắt hơn cả thịt.
Nhưng sao chứ?
Năm xưa bố anh đã từng mua vải cho mẹ và anh ăn,
Giờ đến đời anh, anh lại không thể mua được cho vợ con mình à?
Không thể nào.
Lần này anh mua đúng loại vải mà Bạch Nguyệt Quý thích nhất, vải “nếp cẩm” .
Vừa to, vừa ngọt, cùi dày, hạt nhỏ, ăn mềm mịn như xôi.
Vừa nhìn thấy vải, Bạch Nguyệt Quý liền nói với Chu Dã:
“Giờ cũng rảnh rồi, anh đi đón cậu về ở chơi mấy hôm đi.”
Mợ vừa nghe đã hiểu ngay ý cháu dâu, muốn đón cậu qua để ăn vải đấy mà.
Bà cười nói: “Cần gì chứ? Vợ chồng cháu ăn là được rồi, khỏi cần gọi ông ấy.”
“Vậy thì không được rồi.”, Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.
“Đúng, phải đi đón ông cậu về chứ.”, Chu Dã cũng tán thành, nói xong liền nhanh nhảu đạp chiếc Đại Kim Lộc đi đón ông cậu ngay.
Cậu Cố rất vui khi sang nhà cháu chơi, không chỉ vì có cháu trai, cháu dâu, mà còn có cả bà cụ và đứa con thứ hai cũng ở đây.
Kết quả là vừa đến nơi, đã được ăn ngay vải thiều.
Cậu Cố chỉ ăn hai quả rồi không ăn nữa.
Không nói gì trước mặt mọi người, nhưng đến tối, lúc đi ngủ, ông mới nhỏ giọng làu bàu với vợ:
“Bà đi theo để giám sát đấy, mà lại để tụi nó mua cả vải thiều về ăn? Bà không biết can ngăn à?”
Mợ nói tỉnh queo: “Có ai thấy đâu?”
Vỏ vải sau khi ăn xong đều đem đốt trong bếp, còn hạt thì đem vứt ra sông, xử lý sạch sẽ không để lại dấu vết.
“Có phải vấn đề bị thấy hay không đâu? Vải thiều đắt lắm đấy!” Cậu Cố vẫn rầu.
Mợ cười khúc khích:
“Đắt thì đắt, nhưng mình có điều kiện, ăn được mà. Miễn là đừng để người khác biết, chứ ngoài ra không sao hết. Ông cứ yên tâm.”
Còn chuyện kho báu sau nhà của cháu trai, bà còn chẳng thèm nói với ông cơ mà.
Bà biết rõ nhà cháu không lo thiếu thốn gì, nên mua chút đồ ngon lén lút về ăn, bà không có ý kiến gì.
Cậu Cố: “…”
Cảm thấy vợ mình đúng là đang hưởng thụ quá độ, đến mức quên mất nhiệm vụ giám sát là gì rồi.
“Phải trông chừng kỹ vào đấy, nhớ chưa?” Ông nhắc nhở.
“Trông rồi, khỏi lo.” Mợ ngáp một cái, quay người ngủ luôn.
Cậu Cố: “…”
Mà người ngoài đâu có biết, chuyện ăn vải thiều này còn là một kiểu tình thú giữa vợ chồng nhà Chu Dã nữa kia!
Ban đêm, Chu Dã cầm mấy quả vải tới bên vợ, đút cho cô ăn.
Chờ cô vừa ăn xong, anh liền áp người hôn tới tấp, hôn đến trời đất quay cuồng, rồi mới thì thầm hỏi:
“Vợ ơi, anh thật sự ngọt hơn vải thiều sao?”
Bạch Nguyệt Quý còn có thể nói gì?
Chỉ có thể cảm khái sau trận… rằng: gã đàn ông thô lỗ này đúng là biết chơi chiêu, cô thật sự không đỡ nổi rồi.