Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 182.
Cập nhật lúc: 2025-05-27 11:27:33
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc Niên Viễn Phương trở về cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Vài ngày sau khi anh ta quay lại đơn vị làm việc, trời lại đổ mưa.
Nếu như trận mưa trước là cơn mưa được mọi người mong đợi, thì trận mưa lần này… đến cả Chu Dã cũng không mong nó tới.
Bởi vì lúa mì ngoài ruộng đã sắp đến kỳ thu hoạch, còn có không ít loại ngũ cốc khác nữa, giai đoạn này đã là giai đoạn cuối cùng, mà giờ còn mưa thế này thì biết làm sao?
Nếu mà cứ mưa ròng rã như đợt trước, bảy tám ngày không dứt, thì đúng là xong đời.
May thay, tuy mưa xuống đột ngột và ào ạt, nhưng chỉ sau hai ba ngày, trời lại nắng trở lại.
Tuy nhiên, do thời tiết rất dễ trở mặt, nên lão đội trưởng cũng chờ thêm hai ngày quan sát, rồi mới vội vàng phát lệnh bước vào vụ thu hoạch mùa hè.
Mặc dù trời nóng như đổ lửa, nhưng thời tiết cứ thay đổi chóng mặt như vậy, ai dám lơ là?
Ngay cả Chu Dã cũng không ngoại lệ, tinh thần căng như dây đàn.
Anh cùng mọi người bắt đầu chiến dịch thu hoạch mùa hè, bắt đầu từ lúa mì.
Lương thực thu vào mùa hè không nhiều như mùa thu, các loại như lúa mì, kiều mạch, đậu xanh, đậu Hà Lan… không chiếm toàn bộ diện tích ruộng, nên thời gian bận rộn cũng ngắn hơn.
Nhưng không vì thế mà mọi người làm hời hợt. Ai nấy đều dốc hết sức lực.
Cũng vì dốc hết sức, nên hậu quả là, ai nấy tối về chỉ kịp ăn qua loa vài miếng cơm, rồi lăn ra ngủ như chết.
Không chỉ riêng Chu Dã, mà mấy người đàn ông trong thôn đều như thế cả.
Do thời tiết thất thường, ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng ra ngoài tham gia thu hoạch.
Tuy không xuống ruộng, nhưng cô phụ trách bên sân phơi lương thực.
Tưởng là nhẹ nhàng hơn so với làm ruộng, nhưng thật ra trách nhiệm lại rất lớn, vì phải luôn luôn trông trời.
Chỉ cần thấy trời có dấu hiệu không ổn, là phải lập tức gom toàn bộ lương thực lại, phủ kín bằng tấm bạt nhựa.
Nếu để dính mưa, thì cả đội sản xuất coi như xong.
Lần này Bạch Nguyệt Quý mới thực sự cảm nhận được cái gọi là “ăn cơm nhìn trời” khổ cực đến nhường nào.
Bởi vì không biết bao nhiêu lần phải “phát còi báo động giả”,
Lúa vừa đem ra phơi chưa được nửa tiếng, trên trời lấp ló mây đen, thế là mọi người vội vã gom lại, che bạt.
Mà gom xong rồi, mây lại trôi đi.
Thế là… lại phải trải lúa ra phơi tiếp.
Nhưng chưa đầy một tiếng, mây đen lại kéo tới, và lại một lần nữa chạy đi gom lúa vào, phòng bất trắc.
Mấy ngày liền, Bạch Nguyệt Quý đều sống trong cảnh như vậy, vừa mệt vừa căng thẳng, chỉ sợ sơ suất một chút là thiệt hại lớn.
Chính vì vậy mà mọi người trong đội lại càng quý mến cô hơn.
Ai cũng biết cô là người viết báo, mỗi tháng kiếm được mấy chục đồng, vậy mà trời vừa có mưa gió, cô vẫn bỏ việc ở nhà, cùng mọi người lao ra giúp, đúng là đáng quý!
Những ngày cô ra sân phơi lúa, việc trông Đâu Đâu và Đô Đô đều giao cho mợ.
Bạch Nguyệt Quý rất biết ơn.
Mợ không những chăm hai đứa cẩn thận, mà bữa cơm nấu cũng rất chu đáo, rồi nhờ thím Trương mang ra đồng cho ăn.
Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội vẫn đi làm đồng.
Thím Trương thì ở nhà chăm tiểu Niên Sinh.
Đến giờ cơm thì mang đồ ăn ra đồng, tiện thể gửi Niên Sinh cho mợ trông hộ một lúc.
Bữa ăn của Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì không nói làm gì, nhưng của Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì phải gọi là cao cấp:
Có trứng, có cà chua, có dưa chuột, có bánh hấp, và một hộp canh đậu xanh đóng hộp.
Món canh đậu xanh rõ ràng là đã được ngâm trong nước giếng, mát lạnh, uống vào mát rượi, ngọt lịm, sảng khoái vô cùng.
Chu Dã cũng không ngoại lệ, uống một hớp mà thấy cả người như được “hồi sinh”.
Lý Thái Sơn cũng đang uống canh đậu xanh, cười hề hề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-182.html.]
“Giờ em không cần ghen tỵ với anh Dã nữa rồi.”
Hồi trước, mẹ cậu ấy lười, chẳng bao giờ nấu cho cậu món này.
Nhưng giờ có vợ rồi, bắt đầu từ vụ hè này, ngày nào vợ cũng nấu cho cậu một bình canh đậu xanh.
Chu Dã chỉ cười, không nói gì.
Anh vẫn hơi lo cho vợ, trời thì nắng nóng, mà còn phải ra sân phơi lúa, nhỡ đâu say nắng thì sao?
Thật ra anh không muốn để vợ đi, nhưng năm nay thời tiết thất thường, vợ anh nhất định muốn giúp,
mà Bạch Nguyệt Quý thì không phải loại người “liều mình”.
Cô chẳng phải hoa trong nhà kính gì cả, đã chuẩn bị kỹ chống nắng, cũng không cố sức nếu thấy khó chịu.
Tự lượng sức, biết điều tiết, có chừng có mực.
Có mệt, nhưng không đến mức kiệt sức.
May mắn là công sức của cả đội không uổng phí.
Toàn bộ lúa vụ hè đều đã được thu hoạch, phơi khô và nhập kho kịp thời.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cũng chính trong ngày hôm đó, nhà Chu Dã lại một lần nữa lan tỏa mùi thịt gà hầm thơm nức.
Vụ thu hoạch hè này, đây đã là lần thứ hai nhà họ có mùi thịt bay ra ngoài sân.
Lần đầu tiên là vào giữa mùa gặt, Chu Dã bắt được một con thỏ hoang ngoài đồng lúa mì, xách về.
Hôm đó mợ liền làm món thỏ kho tộ.
Không chỉ nhà ăn, mà còn chia phần cho mấy anh em cùng đội với Chu Dã nếm thử.
Lần này thì là hôm qua, Bạch Nguyệt Quý từ sân phơi lúa trở về thì gặp một con gà rừng.
Nói thật, bắt gà rừng thì cô không có bản lĩnh đó.
Nhưng đúng là vận đỏ tới không cản nổi, con gà rừng lao quá nhanh, không nhìn đường, đ.â.m đầu vào một gốc cây nghiêng mà c.h.ế.t tại chỗ.
Muốn không mang về cũng không được!
Còn bên Chu Dã, hôm ấy trong ruộng đậu xanh cũng bắt được một con gà rừng.
Vậy là vợ chồng mỗi người xách một con gà rừng về nhà, cảnh tượng ấy khiến ai nhìn thấy cũng nuốt nước miếng thèm thuồng.
Lý Thái Sơn lập tức mang bát ra, định xin một ít.
“Anh đi đâu đấy?” Kim Tiểu Linh vội níu tay chồng.
“Anh múc cho em một bát canh về uống.” Lý Thái Sơn cười đáp.
“Không cần đâu, em không thèm canh…” Kim Tiểu Linh đỏ mặt xua tay từ chối.
Lý Thái Sơn cười ha hả:
“Với vợ chồng anh Dã thì không cần khách sáo đâu. Có những hai con gà cơ mà.”
Nếu chỉ có một con thì cậu đã không đi xin, nhưng có hai con thì đi xin một bát canh cho vợ bầu là chuyện rất hợp lý.
Cậu cứ thế bê bát ra ngoài, Kim Tiểu Linh gọi cũng không kịp.
Thấy mẹ chồng đi vào, cô bèn nói:
“Mẹ ơi, anh Thái Sơn vừa bê bát sang nhà anh Chu xin canh gà rồi ạ.”
“Cái thằng mặt dày đó, nó dám thật đấy!” Mẹ Thái Sơn cũng phì cười, rồi an ủi con dâu:
“Thôi kệ nó, nó với thằng Dã còn thân hơn cả anh em ruột, để nó đi đi.”
Nếu nhà khác mà có thịt ngon, thằng con trai này dù thèm cũng không mở miệng xin, nhưng với Chu Dã thì khác, tình cảm thân thiết thế đấy!
Không chỉ mang về được một bát canh gà thơm nức mũi, trong bát còn có đến bốn năm miếng thịt gà hẳn hoi.
Kim Tiểu Linh ngại ngùng:
“Anh múc canh thôi chứ sao lấy cả đống thịt thế?”
“Toàn là chị dâu múc riêng cho em đấy. Nhanh ăn đi!” Lý Thái Sơn đưa bát cho cô.
Cậu cũng thèm ăn chứ, nhưng giờ vợ đang mang thai, cái bụng cũng lớn rồi, chưa đầy hai tháng nữa là sinh, không bồi bổ thì sao được?