Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 181.

Cập nhật lúc: 2025-05-27 11:26:09
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này Niên Viễn Phương về nhà được bốn ngày.

Trong bốn ngày đó, Từ Nhã không đi làm đồng. Vì sao à? Vì Niên Viễn Phương mượn chiếc xe đạp “Đại Kim Lộc” của Chu Dã, chở Từ Nhã vào thành phố chơi.

Hai người đi mua đồ, vào quán ăn, còn đi xem phim nữa.

Trên đường đi và về, Từ Nhã ôm lấy eo anh ta, lắng nghe anh ta kể về những chuyện hồi còn đi lính, và cả những điều mắt thấy tai nghe trong lần ra xe vừa rồi.

Ban đầu đúng là vẫn còn có chút xa cách, nhưng dần dần, Từ Nhã tựa má lên tấm lưng vững chãi, đầy cảm giác an toàn của anh.

Chỉ là… thời gian trôi quá nhanh, mới chớp mắt mà bốn ngày đã trôi qua.

Đêm trước ngày chia tay, Từ Nhã bị Niên Viễn Phương “ăn” đến mức sáng hôm sau ngủ vùi đến tận trưa mới dậy.

Tỉnh lại thì tất nhiên Niên Viễn Phương đã không còn trong phòng.

Bốn giờ sáng, Niên Viễn Phương đã lặng lẽ lên đường vào thành phố.

Theo lý mà nói, anh nên quay lại ký túc xá từ tối qua rồi, nhưng anh ta luyến tiếc vợ quá nên nấn ná ở lại.

Thế là rạng sáng lặng lẽ lên đường, nhờ thể lực tốt và đi nhanh nên vẫn kịp giờ làm.

Từ Nhã ôm lấy chiếc gối của Niên Viễn Phương, trên đó vẫn còn vương mùi của anh, một mùi khiến cô cảm thấy an tâm.

Lúc anh mới về, cô còn thấy xa lạ, thấy khó gần. Dù là vợ chồng hợp pháp, ngoài ba ngày tân hôn thì thật sự chưa có tình cảm gì nhiều.

Cho dù ba ngày tân hôn đó có nhen nhóm một chút cảm xúc, thì thời gian xa cách cũng làm chúng nhạt đi ít nhiều.

Nhưng người đàn ông thô kệch kia lại có một loại năng lượng đặc biệt, vừa về nhà, căn phòng này đã tràn ngập hơi thở của anh.

Có anh ở đây, cô không tài nào tập trung vào thứ gì khác, ánh mắt cứ bị hút chặt vào anh.

Anh rất khác với vị hôn phu trước đây của cô.

Mà rõ ràng, Niên Viễn Phương tốt hơn, làm tim cô rung động hơn.

Đúng vậy, lần này anh về, trong lòng cô thật sự đã nảy sinh tình cảm với anh.

Ví dụ như sáng nay, thức dậy mà không thấy anh đâu, trong lòng cô cảm thấy hụt hẫng.

Người đàn ông thô kệch này… thật sự có một sức hút rất riêng.

Từ Nhã không nằm nán lại nữa, dậy thu dọn rồi ra ngoài.

Vì đã muộn nên cô không đi làm đồng, mà ở nhà giúp mẹ chồng cho lợn ăn.

Cô không hề cảm thấy khó chịu vì chuyện nhà nuôi lợn, vì đã làm dâu thì đương nhiên phải chấp nhận hoàn cảnh của nhà chồng.

“Anh Viễn Phương đi lúc mấy giờ vậy mẹ? Không biết có ăn sáng không?”, Từ Nhã hỏi mẹ chồng.

Bác gái Niên cười tươi:

“Yên tâm đi, tối qua mẹ đã luộc vài quả trứng với nướng mấy cái bánh bột, để sẵn trong bếp rồi, sáng nay nó mang theo cả rồi.”

Bác gái Niên rất vui, vợ chồng son tình cảm thế này là tốt quá rồi.

Không biết lần này về có để lại cái mầm nào không, nếu có thì càng tốt. Còn nếu không thì cũng không sao, mỗi tháng chỉ về được vài ngày thôi mà.

Nghe vậy, Từ Nhã cũng thấy yên tâm.

Sau khi cho lợn ăn xong, cô nói:

“Mẹ, con qua nhà Nguyệt Quý chơi một chút, hôm nay con không đi làm đâu.”

“Ừ, đi đi.”, Bác gái Niên gật đầu.

Với tính nết của con trai mình, đã biết là đêm qua chắc chắn lại quấn lấy vợ không rời, hôm nay con dâu không ra đồng là đúng rồi.

Bà cũng không ngăn cản việc con dâu thân thiết với Bạch Nguyệt Quý, vì Bạch Nguyệt Quý thật sự có phúc, hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô đáng yêu đến mức ai thấy cũng muốn mang về nuôi.

Người ngoài không biết, nhưng bà thì biết rõ,

Trương Xảo Muội sinh được con trai là nhờ từng đến nhờ bà của Đâu Đâu xin một mảnh vải cầu tự đấy.

Cho nên con dâu đi lại với Bạch Nguyệt Quý nhiều, biết đâu cũng “dính tí hơi trẻ con”, không chừng lại có tin vui thì sao.

Từ Nhã thì chẳng biết mẹ chồng đang tính toán gì, cô chỉ đơn thuần muốn đến thăm Bạch Nguyệt Quý ngồi chơi, và dĩ nhiên cũng muốn gặp hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô.

Lúc Từ Nhã đến, Bạch Nguyệt Quý đang ngồi trong phòng viết lách.

Bây giờ Bạch Nguyệt Quý đã xem việc viết truyện là công việc nghiêm túc.

Mỗi ngày bắt đầu viết từ 9 giờ sáng đến 11 giờ rưỡi, rồi từ 2 giờ chiều đến 5 giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-181.html.]

Cô là người rất có nguyên tắc, đã coi đây là công việc thì phải làm một cách chuyên nghiệp.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ngoài thời gian viết cố định, những giờ khác đều do cô tự sắp xếp, thực ra rất thoải mái.

Tiền nhuận bút mỗi tháng gần như đều đặn 30 đồng, rất ổn định.

Sau lần trước, tòa soạn lại gửi thêm một đợt nữa, cũng là 30 đồng và vài tấm phiếu.

Biết Bạch Nguyệt Quý đang viết sách, nên sau khi đến, Từ Nhã ngồi trò chuyện cùng mợ trên chiếc chiếu mát.

Còn Đô Đô thì cứ thế nhào vào lòng cô.

Từ Nhã mỉm cười đón lấy thằng bé, rồi nói với mợ:

“Vẫn phải có thím đến phụ mới được, chứ một mình Nguyệt Quý sao trông nổi hai nhóc con nghịch như khỉ thế này.”

Mợ cười:

“Không khó trông đâu, sáng nay thím còn dắt hai đứa đi dạo một vòng về rồi.”

Rồi lại hỏi: “Viễn Phương đi làm rồi à?”

“Vâng.”, Từ Nhã gật đầu.

Mợ liền nói:

“Nó là công nhân chính thức trên thành phố đấy nhé, làm trong đơn vị đàng hoàng, người ngoài nhìn vào ai mà không ganh tị với cháu cơ chứ.”

Niên Viễn Phương đúng là người biết đối nhân xử thế.

Lần này mượn xe đạp “Đại Kim Lộc” của Chu Dã, lúc trả xe còn mua về cho Đâu Đâu và Đô Đô một gói kẹo.

Dĩ nhiên, kẹo thì được cất kỹ, không cho hai đứa ăn nhiều đồ ngọt, không thì sâu răng ngay.

Bây giờ, sau mỗi bữa ăn, Bạch Nguyệt Quý đều dạy hai đứa súc miệng.

Đừng tưởng còn nhỏ không biết, hai đứa học theo người lớn nhanh lắm.

Chỉ có điều Đô Đô hơi nghịch, sau khi súc miệng thì nuốt nước luôn, rồi còn khoe với mẹ bằng nụ cười toe toét đầy tự đắc.

Bạch Nguyệt Quý đành bó tay, nhưng cũng đã có chuẩn bị, dùng nước đun sôi để nguội cả rồi.

Gần đây cô cũng định bắt đầu tập cho hai đứa đánh răng.

Mấy chuyện này tạm gác lại.

Từ Nhã và mợ nói chuyện rất vui, còn Bạch Nguyệt Quý thì ngồi viết một mạch xong chương truyện rồi mới ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Từ Nhã, trong đầu cô liền hiện lên một câu thơ:

“Liên diệp tiếp thiên vô tận bích, Ảnh nhật hà hoa biệt dạng hồng.”

(“Lá sen xanh trải ngút trời, hoa sen hồng soi dưới nắng lại càng rực rỡ.”)

Ừm… kèm chút sắc thái hơi mờ ám.

Mềm mại, căng đầy, đẹp đến nao lòng, đúng là dáng vẻ hiện tại của Từ Nhã, như một đoá sen vừa thấm sương sớm, vô tình khoe sắc mà không hay biết.

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười trêu chọc.

Dáng vẻ cô như thế khiến Từ Nhã hơi chột dạ, đỏ mặt:

“Cô nhìn gì vậy?”

Bạch Nguyệt Quý cười ngồi xuống:

“Không nhìn gì đâu, chỉ là thấy anh Viễn Phương đúng là có phúc.”

“Anh ấy mà có phúc bằng Chu Dã nhà cô sao?”, Từ Nhã lập tức phản công, không chịu để chị Kỳ trêu một mình.

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ, chuyển sang hỏi:

“Dạo mấy hôm nay trong thành phố chơi có vui không? Có gì hay nhớ giới thiệu nhé. Để hôm nào rảnh, phải bảo Chu Dã dẫn tôi vào thành phố dạo một chuyến.”

Từ Nhã liền giới thiệu một bộ phim mới ra rạp, thật sự rất hay.

Từ cuộc trò chuyện, Bạch Nguyệt Quý cũng hiểu được, lần này Niên Viễn Phương về, Từ Nhã rất vui.

Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn, mới đó đã lại phải rời đi.

Lần sau quay về, cũng phải đợi tới tháng sau.

Tuy công việc lái xe vận tải trong đơn vị thành phố có mức lương khá cao, nghe đâu còn có không ít “hoa hồng riêng”, nhưng giữa vợ chồng mà cứ xa cách thế này thì thật là… khó lòng vun đắp.

Loading...