Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 179.

Cập nhật lúc: 2025-05-27 10:47:55
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Dương Nhược Tình nói vậy, Dương quả phụ cũng sững người.

“Sao lại thế được?” cô ta nhìn cô gái trước mặt, ngạc nhiên hỏi: “Cô với Đặng trí thức chẳng phải rất xứng đôi sao? Trước giờ vẫn luôn bên nhau rất tốt mà, sao tự dưng lại đòi chia tay? Không phải tôi nhiều lời, nhưng nếu bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Đặng trí thức, sau này muốn tìm lại người như vậy thật sự rất khó đấy!”

Dương quả phụ này từng có lần lén nhìn Đặng Tường Kiệt tắm sông.

Trời ơi, không dám nhắc lại nữa, chảy cả nước miếng kiểu đàn ông như thế mà chịu lên giường nhà cô ta, cô ta chẳng cần tiền cũng cam tâm tình nguyện.

Cô ta cũng từng có ý gợi mở, nhưng người ta chẳng thèm để mắt đến cô ta.

Dương Nhược Tình thì không biết những chuyện đó, cô ta chỉ hít hít mũi, ấm ức nói:

“Chị không biết đâu, ở ngoài kia, có biết bao nhiêu cô gái thích anh ấy… Lúc chúng em đi tuyên truyền, em đã thấy không chỉ một lần rồi. Lần gần nhất, em tận mắt thấy có một cô gái nhào vào lòng anh ấy!”

Có câu “giao tình còn nông, không nên nói chuyện sâu”,

Hôm nay là lần đầu tiên kết thân với Dương quả phụ, theo lý thì không nên kể chuyện mâu thuẫn với người yêu.

Nhưng Dương Nhược Tình thực sự không kìm nổi, cô ta cần tìm người trút bầu tâm sự.

Dương Nhược Tình tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cô gái kia ôm chặt lấy eo Đặng Tường Kiệt, mà anh ta lại không hề đẩy ra.

Ngay lúc đó, cô ta không chịu nổi nữa, bật khóc rồi bỏ chạy, sau đó hai người cãi nhau một trận lớn.

Đến giờ đã nửa tháng trôi qua, ngoài lần đầu chủ động đến tìm cô ta, sau đó Đặng Tường Kiệt lại tỏ ra xa cách như thể thật sự muốn chia tay.

Tim Dương Nhược Tình gần như tan nát.

Dương Nhược Tình cảm thấy Đặng Tường Kiệt không còn yêu mình nữa.

Nhưng sao anh ta có thể không yêu Dương Nhược Tình chứ?

Ngoài việc chưa cùng anh ta vượt qua bước cuối cùng, Dương Nhược Tình đã dâng hết mọi thứ từ cảm xúc đến lòng tin.

Hôm đó, nếu không phải vào phút chót Dương Nhược Tình kịp dừng lại, thì có lẽ tất cả những gì Dương Nhược Tình giữ gìn cũng đã trao cho anh ta rồi.

Thế mà đổi lại là anh ta quay sang ôm người con gái khác.

Những ngày này, Dương Nhược Tình như bông hoa héo úa, lúc nào cũng ngồi nhớ về những tháng ngày hạnh phúc từng có, lại tự ép mình đừng nghĩ tới nữa.

Cô ta dùng công việc để làm mình bận rộn, cố tê liệt bản thân.

Khổ thân có, khổ tâm cũng có.

Dĩ nhiên cô ta cũng kể với Mã Quyên rồi, nhưng chỉ chia sẻ với Mã Quyên thì đâu có đủ?

Nay đã nói chuyện thân thiết với Dương quả phụ, cô ta cũng muốn tâm sự thêm chút nữa.

Dương quả phụ nghe xong thì bật cười:

“Cô đừng chỉ nói mỗi Đặng trí thức, thử nhìn lại mình xem.”

“Em làm sao cơ?” Dương Nhược Tình ngẩn người.

Dương quả phụ cười tủm tỉm:

“Cô còn hỏi tôi nữa à? Cô xinh đẹp thế, trong thôn bao nhiêu đàn ông say như điếu đổ vì cô. Chẳng phải vì mấy người đàn ông cứ nhìn cô suốt, mà đám đàn bà trong thôn mới tỏ ra lạnh nhạt, không muốn lại gần sao?”

Mặt Dương Nhược Tình đỏ ửng: “Em có làm gì đâu mà…”

“Tôi biết, cô là cô gái đoan chính, không làm gì sai hết. Nhưng vì cô quá xuất sắc, lại đẹp đến thế, thử hỏi đàn ông nào không liếc nhìn cô vài lần? Còn mấy cậu trai trẻ thì sao? Đứa nào cũng lượn quanh cô chỉ mong được cô để mắt, nhìn như mấy thằng ngốc ấy!”

Những lời Dương quả phụ nói quả thực khiến lòng người được an ủi Dương Nhược Tình nghe vậy cũng thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

Thấy cô ta có vẻ khá hơn, Dương quả phụ lại nói tiếp:

“Con người mà, bất kể là đàn ông hay đàn bà, chỉ cần ưu tú thì xung quanh sẽ không thiếu người theo đuổi. Cô là thế, mà Đặng trí thức cũng vậy. Không chỉ riêng thôn mình, vài thôn bên còn ai chẳng biết danh tiếng của ‘Đặng tài tử.’

Nhưng cô nghĩ mà xem, Đặng trí thức đến vùng quê đã lâu như vậy, ngoài cô ra, đã bao giờ anh ta chính miệng thừa nhận ai là người yêu chưa?”

Câu nói này quả thực là cú đỡ mạnh nhất vào trái tim mong manh của Dương Nhược Tình.

Thật ra Dương Nhược Tình cũng biết, Đặng Tường Kiệt có tình cảm với cô ta, cô ta đâu ngốc mà không cảm nhận được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-179.html.]

Chỉ là… khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia người con gái ấy ôm lấy eo Đặng Tường Kiệt, mà Đặng Tường Kiệt lại không đẩy ra, cô ta không chịu đựng nổi.

Thật ra suốt mấy ngày sau đó, cô ta vẫn luôn đợi Đặng Tường Kiệt đến tìm mình, đến giải thích.

Nhưng Đặng Tường Kiệt lại chẳng hề xuất hiện, như thể đã thật sự quyết định buông tay.

Vì vậy, những ngày qua cô ta mới không ăn không ngủ nổi, lòng như bị xé nát.

Dương quả phụ vỗ nhẹ vai cô, cười nói:

“Nghe lời tôi đi, cô chủ động đến tìm anh ấy một lần, đàn ông dễ dỗ lắm nhất là với một người xinh đẹp như cô, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Em mới không thèm dỗ anh ấy đâu! Lỗi không phải tại em!” Dương Nhược Tình hừ một tiếng.

Mặc dù miệng nói thế, nhưng trong lòng cô ta đã bắt đầu d.a.o động.

Cô ta thật sự không chịu nổi những ngày lạnh nhạt như vậy.

Thế nào gọi là “sống một ngày dài như cả năm”? Bây giờ cô ta hiểu rồi.

Dương quả phụ lại chêm thêm một câu:

“Nghe tôi không sai đâu, tôi có kinh nghiệm. Cô đừng cứ cứng đầu với anh ấy, ngoài việc tự dằn vặt bản thân thì chẳng được gì. Cô cứ mềm mỏng trước, rồi sau này bắt anh ấy phải hầu hạ cô rửa chân, bưng nước chẳng phải càng sướng à?”

Nghe đến đó, Dương Nhược Tình chẳng hiểu nghĩ tới cái gì, mà mặt đỏ bừng…

Dương quả phụ là người thế nào chứ? Lăn lộn nhiều năm, từng trải không ít, chỉ liếc mắt nhìn dáng vẻ e thẹn đầy u oán kia của Dương Nhược Tình, cô ta liền sững người một chút, rồi hạ giọng hỏi nhỏ:

“Đặng trí thức từng rửa chân cho cô rồi hả?”

Mặt Dương Nhược Tình càng đỏ hơn.

Phải rồi, chẳng phải đã rửa qua rồi sao?

Chuyện đó là vào đêm Giao thừa năm ngoái cô ta qua phòng Đặng Tường Kiệt cùng đọc sách.

Đọc đến khá khuya, đến khi Đặng Tường Kiệt chuẩn bị rửa chân, cô ta bèn trêu Đặng Tường Kiệt, bảo Đặng Tường Kiệt lấy thêm một thau nước cho cô.

Kết quả, Đặng Tường Kiệt không chỉ đi lấy nước rửa chân cho cô ta, mà còn đích thân cởi giày, tháo tất, rồi cúi xuống rửa chân cho cô ta.

Rửa một lúc… thì Đặng Tường Kiệt nâng chân cô ta lên, đặt sát bên miệng hôn xuống, rồi đè cô ta lên giường.

Nếu không phải khi đó Mã Quyên đột nhiên gọi ngoài cửa, có lẽ lúc ấy cô ta thật sự đã giao cả bản thân cho Đặng Tường Kiệt rồi dù gì thì quần áo cũng đã bị anh ta cởi gần hết…

Trong lòng Dương quả phụ thầm “ấy da” một tiếng chưa cưới mà đã tới mức ấy rồi hả?

Dương trí thức này nhìn thì ra dáng đàng hoàng, không ngờ cũng là người dễ dãi thế này.

Trái lại, Bạch trí thức kia, trước đây nhìn thì có vẻ không đứng đắn mấy, vậy mà sau khi cưới chồng lại sống nề nếp, ngoan hiền, suốt ngày quanh quẩn trong nhà, lo việc chồng con.

Quả nhiên, đúng là “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”.

Tuy nghĩ vậy trong lòng nhưng miệng Dương quả phụ không nói gì, hiếm lắm mới tìm được người tâm đầu ý hợp để kết bạn cơ mà.

“Cô nghĩ xem, Đặng trí thức vì cô mà làm tới mức đó rồi, còn cô thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn chia tay để anh ta đi với người khác? Cô chắc mình chịu được cảnh đó không?” Dương quả phụ khuyên nhủ.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dương Nhược Tình đúng thật là không thể chịu nổi cảnh Đặng Tường Kiệt sánh vai cùng người khác.

Chứ đừng nói đến chịu đựng chỉ cần tưởng tượng đến chuyện người ở bên cạnh anh ta không phải là mình, cô đã cảm thấy như tim bị bóp chặt, đến mức nước mắt cũng không kìm nổi mà trào ra.

Vừa rơi nước mắt, Dương quả phụ đã sững người.

Trời ạ! Không trách được đám đàn ông trong thôn bị Dương trí thức mê mệt, thật sự đẹp đến nao lòng!

Nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, long lanh như ngọc trai thật.

Dáng vẻ này, đừng nói đàn ông, đến cả cô ta là phụ nữ cũng thấy xót xa!

 

Loading...