Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 177.
Cập nhật lúc: 2025-05-27 10:47:25
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Đại Hải bật cười: “Năm nay đội mình đúng là phân chuồng nhiều thật, nhưng mà bao năm nay đâu có được dùng phân hóa học. Cứ nghe người ta nói nào là phân hóa học tốt lắm, hiệu quả cao lắm, thì mình cũng phải tự thử qua một lần mới biết thực hư ra sao chứ?”
Lý Phong Thu cũng nói: “Đội mình sắp được công nhận là đội tiên tiến rồi, mà nếu đến phân hóa học còn chưa từng dùng qua, nói ra ngoài chẳng phải bị cười vào mặt à?”
Mấy người khác cũng gật đầu đồng tình.
Chuyện đội có đủ phân chuồng hay không là một chuyện, còn chuyện đã từng dùng phân hóa học hay chưa lại là chuyện khác.
Người ta mà hỏi: “Đội tiên tiến mà phân hóa học chưa từng dùng?” thì biết trả lời sao?
Cho nên, đội sản xuất buộc phải cố gắng xin cho được ít phân hóa học về dùng thử. Còn hiệu quả thế nào thì tính sau.
Lúc này, Trương Đại Căn lên tiếng:
“Mà nói mới nhớ, năm nay sao trơn tru thế? Mới mấy hôm mà xin được rồi. Tôi nhớ năm ngoái cậu loay hoay cả nửa tháng, cuối cùng cũng tay không trở về mà?”
Tuy vợ của Lý Đại Hải và vợ của Trương Đại Căn không hợp nhau, nhưng Lý Phong Thu và Trương Đại Căn là bạn lớn lên cùng nhau, quan hệ rất thân thiết, vẫn thường tụ tập.
Lý Đại Hải chỉ tay về phía Chu Dã: “Hỏi cậu ấy đi, lần này toàn do cậu ấy đi lo liệu.”
Thế là mọi người cùng nhìn về phía Chu Dã.
“Anh Dã, kể cho tụi em nghe đi, làm sao xin được phân về vậy?” Lý Thái Sơn nhanh miệng hỏi.
Chu Dã đang gội đầu, tay còn dính đầy xà phòng, đáp:
“Cậu hỏi làm sao à? Đương nhiên là nhờ có bác đội trưởng nhà mình chứ sao. Bác ấy lãnh đạo đội mình ăn nên làm ra, tạo được nền tảng đội tiên tiến, lại còn được lên sân khấu phát biểu trước lãnh đạo huyện, được lãnh đạo khen ngợi công khai. Nếu không có danh tiếng đó, tôi lấy gì làm chỗ dựa để đi đòi phân hóa học? Công lao không phải của tôi, là của bác đội trưởng.”
Cũng bởi vậy mà từ trước đến giờ, lão đội trưởng luôn dành cho Chu Dã một phần quan tâm đặc biệt.
Sau đó, câu nói đó của Chu Dã được Lý Đại Hải kể lại cho lão đội trưởng nghe.
Tuy ông biết phân nửa công lớn là nhờ Chu Dã, nhưng nghe Chu Dã nói vậy thì lòng vẫn ấm áp không thôi.
Lão đội trưởng tuổi cũng đã cao, là người ngay thẳng, từ lúc làm đội trưởng đội Ngưu Mông đến giờ, luôn chỉ mong đội viên không bị đói bụng.
Tham vọng duy nhất của ông chính là muốn đội nhà trở thành “đội tiên tiến”.
Mà một câu nói của Chu Dã khiến ông cảm thấy bao nhiêu năm vất vả đều không uổng công, vì ít ra đội viên hiểu được công sức của ông.
Dù cuối cùng đội không được công nhận là đội tiên tiến thật, thì ông cũng chẳng còn gì phải tiếc nuối.
Mọi người đều khen Chu Dã là người biết nói chuyện. Nhưng Chu Dã thì nghĩ, miệng vợ mình còn ngọt hơn.
Tháng Năm thoắt cái đã trôi qua, gần đến tháng Sáu rồi.
Chu Dã đang cân nhắc tìm cách để đến tháng Sáu – Bảy có thể kiếm được ít vải thiều về cho vợ nếm thử.
Vải thiều ngọt lắm, anh muốn vợ mình cũng được thưởng thức một lần.
Nhưng vợ anh nói sao?
“Có gì mà phải thử, vải thiều dù ngọt mấy cũng không ngọt bằng anh.”
Nghe xong câu đó, Chu Dã sững người, ngơ ngác nhìn vợ.
Bạch Nguyệt Quý cũng nhìn anh, khẽ mỉm cười.
Trái tim Chu Dã như con nai con nhảy loạn trong lồng ngực, anh không nói không rằng bế luôn Đâu Đâu và Đô Đô sang cho mợ:
“Mợ, tối nay Đâu Đâu với Đô Đô ngủ với mợ nha.”
Hai nhóc này ngủ như heo con, từ sau khi tròn một tuổi thì bắt đầu chán sữa, Bạch Nguyệt Quý cũng không tốn sức gì đã cai sữa thành công.
Giờ tụi nó ngủ một mạch từ tối tới sáng, đúng là vừa dễ chăm lại vừa ngoan.
Mợ là người từng trải, cười bảo:
“Cứ lo sinh thêm đi, tụi nhỏ để mợ lo cho.”
“Được ạ.” tên mặt dày kia còn gật đầu cái rụp.
Anh hí hửng quay về nhà, còn Bạch Nguyệt Quý thì chưa hiểu gì, nhỏ giọng hỏi:
“Sao tự dưng lại bế Đâu Đâu với Đô Đô qua bên đó ngủ?”
“Vợ à, em nói lại câu ban nãy cho anh nghe đi.”
Chu Dã ngồi xuống, vừa xoa đôi bàn tay trắng nõn của vợ, vừa dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt Quý thấy dáng vẻ anh như vậy mới chợt hiểu ra, hờn dỗi lườm anh một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-177.html.]
“Anh muốn nghe cái gì? Em ăn cả hai rồi, thật sự thấy… anh còn ngọt hơn vải thiều.”
“Thật không đó?” người đàn ông thô ráp ấy xúc động không thôi.
“Thật mà, rất ngọt.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng vuốt mặt anh một người đàn ông trời sinh đã đẹp, dẫu sương gió vất vả bao nhiêu, làn da vẫn cứ khỏe khoắn rạng rỡ.
Đã bị vợ trêu chọc đến thế, nếu còn có thể nhịn được thì anh không phải đàn ông rồi.
Mà rõ ràng Chu Dã là đàn ông còn là đàn ông trong những người đàn ông.
Tối hôm đó, Bạch Nguyệt Quý rốt cuộc cũng hiểu được, thế nào là “trêu chọc chồng thì phải gánh hậu quả”.
Cô thậm chí không biết mình thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ là thật sự mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, Chu Dã sớm đã tinh thần phơi phới đi làm đồng, còn Đâu Đâu và Đô Đô cũng không có nhà đã ăn sáng xong và được mợ dẫn đi dạo.
Chính vì trong nhà không có ai, nên Bạch Nguyệt Quý vội vàng lấy khăn trải giường ra giặt!
Đừng hỏi tại sao, hỏi tức là… xấu hổ muốn chết!
Ban đầu cũng chỉ tiện miệng nói với anh mấy câu tình tứ thôi dù gì thì anh cũng thật không dễ dàng gì, làm bao nhiêu việc nặng nhọc mà không bỏ một ngày công nào, vẫn cứ gắng gượng làm tới.
Cô chỉ là muốn nói đôi câu ngọt ngào để “bồi bổ tim gan” cho anh thôi.
Ai mà ngờ đâu… cái gã đàn ông thô kệch này lại không chịu nổi bị trêu chọc, bị cô nói một câu đã xúc động đến phát cuồng.
Bạch Nguyệt Quý ra tay nhanh như chớp, đến khi mợ dắt Đâu Đâu với Đô Đô về thì cô đã “hủy thi diệt tích” xong xuôi rồi.
“Thời tiết hôm nay tốt quá, cháu đem ga trải giường ra giặt với phơi nắng một chút, diệt khuẩn.”
Bạch Nguyệt Quý mặt không đổi sắc, miệng nói như chẳng có gì đúng kiểu “giấu đầu lòi đuôi”.
Mợ chỉ cười mỉm đầy ẩn ý: “Tốt lắm.”
Bạch Nguyệt Quý mặt mỏng, trong lòng âm thầm nghĩ mợ chắc chắn biết cả rồi.
Tất cả đều tại Chu Dã! Đợi anh về nhất định phải “tính sổ”!
Mợ đổi đề tài, nhắc đến chuyện nhà họ Trần lại làm ầm lên.
“Gây chuyện thì gây chuyện đi, thế mà đến lũ lợn con cũng nuôi c.h.ế.t hết, tức c.h.ế.t người!”
Bạch Nguyệt Quý lúc này mới vừa ăn sáng mợ chu đáo dậy sớm nấu cháo ngũ cốc, hầm kỹ đến mềm nhừ, mùi thơm ngào ngạt.
Vừa ăn vừa ngạc nhiên:
“Lợn con mà cũng bị nuôi chết? Vụ này không nhỏ đâu mợ!”
Mợ gật đầu:
“Không phải là chuyện nhỏ. Lão đội trưởng tức điên lên rồi, đã hạ lệnh, hôm nay sau khi làm việc xong, toàn đội phải tập hợp họp, chỉ trích nhà họ Trần, còn trừ cả điểm công nữa đấy!”
Nhà họ Trần hôm nay coi như mất mặt lớn.
Cả đội kéo nhau tới xem cảnh bị phê bình, đúng là chuyện mất mặt đến cực điểm!
Chu Dã cũng đến hóng hớt.
Lý Thái Sơn nói:
“Đáng đời, sau lưng không ít lần nói xấu anh Dã, giờ gặp báo ứng rồi ha!”
Bác gái Giang và Giang Đại Hổ cũng đứng không xa.
Tuy Bác gái Giang và Bác gái Trần là bạn già thân thiết, nhưng vẫn không cản được việc đứng hóng chuyện nhà bạn.
Cũng nghe được câu nói kia của Lý Thái Sơn.
Giang Đại Hổ vừa bị “quả báo” không lâu trước mặt giật giật.
Bác gái Giang cũng chân tay mềm nhũn.
Không ai hiểu rõ bằng bà, bác gái Trần ngày xưa đã rủa Chu Dã bao nhiêu lần!
Nên cái gọi là “nghiệp” ấy, không phải không báo, chỉ là… chưa đến lúc thôi!
Chu Dã quả nhiên vẫn là kiểu người “thần thần bí bí”, không thể chọc vào được!
Cả hai mẹ con nhà họ Giang đồng loạt nở nụ cười lấy lòng nhìn anh.
Chu Dã: “……”