Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 174.
Cập nhật lúc: 2025-05-27 08:17:22
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cũng có người hỏi anh ta sao không cân nhắc đến các cô gái thành phố?
Hạt Dẻ Rang Đường
Một phần là vì không có người quen giới thiệu, một phần nữa là gái thành phố cũng đâu dễ cưới.
Hơn nữa ai nói gái thành phố nhất định hợp mắt anh ta?
Chính vì con trai kén chọn như vậy, nên bác gái Niên cũng chẳng còn tâm trí quan tâm cháu gái của Triệu Mỹ Hương có phải dạng như cô ta hay không, mà gật đầu luôn!
Cứ dây dưa thế này, con bà còn cưới được vợ nữa sao?
Hai mươi sáu tuổi rồi mà còn kén cá chọn canh!
Giờ có người chịu gả cho là tốt lắm rồi ấy chứ!
Triệu Mỹ Hương cũng vội chạy về nhà mẹ đẻ để khoe khoang:
“Hai mươi sáu tuổi, bộ đội xuất ngũ, có việc làm ở thành phố, điều kiện gia đình thì tốt, gả qua là được hưởng phúc luôn!”
Với lời giới thiệu đó, nhà họ Triệu còn gì để chê?
Sáng hôm sau đã sắp xếp cho hai bên gặp mặt.
Phải nói, cô cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Triệu Mỹ Hương cũng có chút nhan sắc, nhưng tiếc là… Niên Viễn Phương vẫn không ưng.
Anh ta cảm thấy ánh mắt của cô ta không ổn, vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu lườm nguýt, liếc mắt đưa tình hành vi cực kỳ không lễ phép!
“Cái này cũng không vừa lòng? Vậy rốt cuộc con thích kiểu gì? Thật sự muốn cưới tiên nữ về nhà chắc?”
Bác gái Niên tức đến sắp ngất, vừa về đến nhà đã nổi cơn thịnh nộ.
Niên Viễn Phương không nói một lời.
Chị dâu cả của anh lên tiếng:
“Mẹ đừng tức nữa, từ xưa đến giờ mắt nhìn người của Viễn Phương vẫn cao mà, không thì sao lại chần chừ đến tận bây giờ?”
“Ngày trước cao thì cũng được, nhưng mẹ xem giờ nó bao nhiêu tuổi rồi!”
Bác gái Niên giận dữ nói: “Giờ có người chịu gả cho nó là quý lắm rồi, nó còn muốn cưới tiên nữ chắc?”
Không thể không nói, bà cụ thật sự đã bị chọc tức đến không chịu nổi.
Chị dâu cả cũng nói:
“Cũng không thể nói vậy được, như Chu Dã còn cưới được cô gái xinh đẹp giỏi giang như Bạch trí thức, thì Viễn Phương là trai tốt thế này, sao lại không được?”
“Phải có cái vận như người ta thì mới cưới được chứ! Còn nó thì già rồi, mặt mũi lại thô kệch như vậy, cô trí thức kia mà chưa gả thì cũng chẳng nhìn nó đâu!”
Trước kia thì cưng chiều con trai này nhất, giờ thì lại càng ngày càng chán ghét!
Cũng không biết nó muốn tìm kiểu vợ như thế nào, cái này chê cái kia chê, thật đúng là muốn lên trời tìm tiên nữ!
Còn Niên Viễn Phương thì từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì.
Anh ta không thuộc dạng đẹp trai, nhưng là kiểu đàn ông rắn rỏi, không ưa thì thấy thô ráp, nhưng ai hợp gu thì sẽ thấy rất nam tính, mạnh mẽ, khí chất đàn ông đích thực.
Anh ta cũng là người cố chấp, nếu không thì sao lại lỡ dở đến tận giờ?
Hồi còn đi lính, cũng có nữ văn công để ý, nhưng anh ta cũng không có tình cảm.
Thế là chuyện xem mắt vẫn tiếp tục, cho đến khi bà mối không chịu nổi nữa.
“Thôi thôi, tiền bà mối này tôi không kiếm nổi, bà đi tìm người khác đi.”
Bà mối chạy đến gầy cả người, kết quả vẫn không mai mối thành, đành phải đau lòng bỏ cuộc.
Bác gái Niên từng hứa nếu thành đôi sẽ tặng phong bao tám đồng.
Thông thường mai mối thành công thì chỉ được một hai đồng, nhiều lắm là ba bốn đồng, nên phong bao tám đồng là cực kỳ hấp dẫn.
Cũng vì vậy bà mối mới chạy đôn đáo bao nhiêu ngày, ai mà ngờ Niên Viễn Phương lại kén đến thế chứ!
Nhưng thật sự là không kiếm nổi số tiền đó rồi, trong tay bà còn mấy người đang chờ nữa, phải đi lo chuyện khác thôi!
Bác gái Niên không giữ được bà mối, trong lòng lạnh tanh, nhưng giờ cũng tức đến mức muốn mặc kệ cho con trai ế luôn!
Thế nhưng, đúng hôm đó, Niên Viễn Phương đi chạy bộ về mà người ướt sũng.
Toàn thân đều ướt nhẹp.
“Con làm gì mà ướt vậy? Té xuống sông à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-174.html.]
Bác gái Niên mặt mày biến sắc, vội vàng hỏi.
Niên Viễn Phương không nói lời nào, chỉ vào phòng thay bộ quần áo khô, sau đó bắt đầu lục lọi tìm sổ tiết kiệm riêng và một chiếc khăn lụa đã chuẩn bị để tặng vợ tương lai, cùng một hộp kem tuyết hoa.
Phải hỏi sao một người đàn ông như anh lại biết chuẩn bị những thứ này?
Là do nghe đồng đội nói.
Nhưng anh không biết cô ấy có chịu gả cho anh hay không.
Bên khu của thanh niên trí thức.
Sắc mặt Từ Nhã trắng bệch, Sở Sương đang lau tóc cho Từ Nhã người đang ngồi thẫn thờ, gương mặt đờ đẫn.
“Cô điên rồi à? Nếu không phải có người vừa lúc đi ngang qua, cô đã mất mạng rồi biết không?”
“Vì một thằng đàn ông vô tình như thế mà cô lại nghĩ không thông, cô ngốc thật rồi hả?!”
Chuyện gì đã xảy ra với Từ Nhã, người ngoài không biết, nhưng Sở Sương – người sống chung phòng với cô – thì rất rõ.
Vài ngày trước, gia đình Từ Nhã gửi thư lên báo tin:
Vị hôn phu của cô… đã cưới người khác rồi!
Tết vừa rồi Từ Nhã có xin được suất về quê, lúc đó mọi chuyện vẫn còn yên ổn, không có dấu hiệu gì bất thường.
Nào ngờ sau Tết không bao lâu, vị hôn phu kia lại bất ngờ quay ngoắt sang cưới người khác!
Trong thư, gia đình nói rõ: hóa ra nhiều năm nay, anh ta vẫn âm thầm qua lại với một cô gái khác, mà bố của cô gái đó giờ đã làm giám đốc nhà máy vì vậy anh ta cuối cùng cũng theo đuổi thành công và kết hôn với cô gái đó.
Thế thì, những năm tháng qua của cô tính là gì?
Anh ta xem cô là cái gì?
Nếu ngay từ đầu anh ta nói rõ với cô, cô cũng không oán trách gì, vì cô phải đi xuống nông thôn, ngày về cũng không chắc chắn, cô hoàn toàn có thể chủ động hủy hôn, để anh ta tự do đi tìm hạnh phúc khác.
Kết quả thì sao?
Anh ta không nói gì cả, thậm chí vẫn tiếp tục viết thư qua lại với cô suốt bao năm nay.
Gia đình cô cũng bị giấu giếm hoàn toàn.
Chỉ đến khi đám cưới diễn ra, mọi chuyện mới vỡ lở.
Cô mới biết, người mà mình tin tưởng vẫn chờ đợi mình kia, thực ra đã sớm cưới người khác rồi.
Cú sốc này, sao cô có thể chịu nổi?
Suốt những năm tháng sống ở vùng quê gian khổ, thứ duy nhất giúp cô gắng gượng chính là tình cảm này.
Cô không từ bỏ, chỉ vì tin rằng vẫn còn một người đang đợi cô trở về.
Mà bây giờ, mọi thứ sụp đổ như trời long đất lở.
“Loại người như vậy không đáng để cậu phải uổng phí cả mạng sống. Cô không biết làm vậy là rất ngốc sao?” Sở Sương vừa nói, vừa giúp cô lau tóc.
Từ Nhã cuối cùng cũng không thể gồng lên nữa, gục đầu vào vai Sở Sương mà òa khóc nức nở.
“Tại sao không nói sớm cho tôi biết… Tôi không phải loại người cứ bám riết không buông. Nếu anh ta nói sớm, tôi có chậm trễ anh ta sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm gì sai với anh ta chứ?”
Từ Nhã khóc đến đứt ruột đứt gan.
Sở Sương đau lòng ôm lấy cô, dỗ dành:
“Cô là người thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao? Tôi nói thật, thế này lại hay! Người như vậy chính là cái hố lửa, may mà chưa gả cho anh ta, nếu không nhất định cả đời chỉ toàn nước mắt!”
Từ Nhã khóc cực kỳ thương tâm.
Chuyện cô như vậy, Mã Quyên và Dương Nhược Tình cũng biết.
Mã Quyên thì nhiều chuyện, tất nhiên phải hóng hớt cho bằng được.
Dương Nhược Tình cũng có tò mò, nhưng thái độ của Từ Nhã với họ rất lạnh nhạt, chẳng chịu nói một lời.
Và đúng lúc này, Niên Viễn Phương lại đến tìm lần nữa.
Đến khi Bạch Nguyệt Quý biết chuyện, hôn sự của Niên Viễn Phương với Từ Nhã… đã được định xong rồi.
Mợ về nhà liền kể:
“Chê trái chê phải cả buổi, cuối cùng lại vừa mắt một cô thanh niên trí thức. Nhưng mà cũng đúng, cơm ngon chẳng sợ muộn, nghe nói cô gái tên Từ Nhã đó rất khá đấy.”
Nghe được tin ấy, Bạch Nguyệt Quý sững người.
Nhưng rất nhanh sau đó, những tình tiết về mối duyên giữa Từ Nhã và Niên Viễn Phương đã hiện rõ trong đầu cô như một cuốn phim quen thuộc…