Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 172.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 19:23:43
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưa nay mợcho Đâu Đâu và Đô Đô ăn xong, chơi với hai đứa một lúc thì cũng lên giường ngủ chung với chúng.

Bà nghĩ thầm, cuộc sống bây giờ của mình đúng là có chút “tiểu tư sản” rồi.

Ăn uống ở nhà cháu trai thì khỏi phải bàn, tuy không phải bữa nào cũng có gạo trắng bánh bao, nhưng trứng gà thì ngày nào cũng có.

Thịt thì không phải bữa nào cũng ăn, nhưng trong tháng cháu trai luôn tranh thủ ra ngoài mua về được vài lần.

Bà đương nhiên cũng được hưởng phúc lây rồi.

Ngày thường chẳng cần làm gì vất vả, chỉ giúp nấu nướng chút ít, trông cháu, dắt chúng đi dạo. Mà hai thằng cháu ngoại lại ngoan ơi là ngoan, không hề quấy phá, công việc nhẹ nhàng vô cùng!

Ăn xong thì bà cũng cùng tụi nhỏ đánh một giấc ngon lành.

Nghe thấy có tiếng động ngoài sân, bà mới bước ra, thì thấy cháu dâu đang ngồi giặt giũ gì đó trong sân.

“Mợ, mợ vào nghỉ thêm chút nữa đi.” Bạch Nguyệt Quý thấy bà ra thì cười nói.

“Ngủ đủ rồi.” mợ cũng cười, “Có đói không, cần nấu gì ăn không?”

“Không đói đâu ạ, cháu có mang theo bữa trưa rồi.”

Đi hái nấm không thể nhanh được, nên đương nhiên phải mang cơm theo. Sáng mợ làm cho cô mấy cái bánh rau dại, ngon cực kỳ.

Mợ cũng không rõ cô đang giặt gì, liền lại gần định giúp, kết quả vừa nhìn thì ngẩn người:

“Cái này là…?” bà ngạc nhiên, hơi sững lại.

Bạch Nguyệt Quý khẽ cười, nhỏ giọng: “Hôm nay cháu nhặt được trên núi đấy.”

Mợ: “…”

Thật sự là phục sát đất!

Cháu trai và cháu dâu của bà đúng là không sợ đói, ông trời như thể cứ đuổi theo sau để nhét cơm vào miệng vậy!

Vào núi một chuyến mà cũng có thể nhặt được cả một đống lão Viên đầu và cá vàng, ai chơi lại?

“Mợ, mấy thứ này chắc đáng giá lắm nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý cầm một đồng lão Viên đầu lên ngắm, hỏi.

Mợ trước tiên bước lại đóng kín cổng, sau đó mới nhận lấy đồng bạc, hạ giọng nói:

“Hồi trước có người ở quê mình cũng nhặt được mấy đồng bạc trong giếng cũ, nghe nói một đồng đổi được mấy chục đồng tiền!”

“Một đồng mà chỉ mấy chục thôi à?” Bạch Nguyệt Quý hơi ngạc nhiên.

“Đấy là loại tốt đấy! Có cái còn rẻ hơn nhiều, chỉ vài đồng bạc cũng có. Cũng tùy theo năm sản xuất nữa.” mợ thật ra khá hiểu biết.

Bạch Nguyệt Quý cẩn thận xem xét lại tất cả số bạc cô nhặt được, đều là loại năm rất cũ, chắc là đáng giá.

Tuy nhiên, dù là đáng giá thì cũng chỉ vài chục đồng. Cô vốn không có ý định đem đi bán, mấy đồng bạc này có giá trị sưu tầm, giữ lại cũng tốt.

Lão Viên đầu thì giữ làm kỷ niệm, chứ vàng thì không cần thiết. Có việc gấp thì có thể bán.

“Mợ, bây giờ ngoài kia vàng bao nhiêu tiền một lượng rồi nhỉ?” cô vừa rửa mấy con cá vàng nhỏ vừa hỏi.

Vàng là thứ có giá trị toàn cầu, chưa bao giờ không đáng giá, chỉ là cụ thể thì cô không nhớ được con số.

Mợ cũng lắc đầu:

“Mợ cũng không rõ nữa, cả đời mợ chưa từng thấy nhiều vàng thế này đâu. Nhưng mợ từng nghe người ta nói, mấy thứ như vầy là của nhà giàu để dành đề phòng bất trắc. Vàng thỏi thế này thì đắt lắm đó.”

“Vậy… so với xe Đại Kim Lộc thì sao ạ?” kiến thức cô thì nhiều, nhưng mấy chuyện định giá vật chất trong thời này lại không có mấy ấn tượng.

Mợ đáp:

“Với chừng này vàng, chắc đủ mua hai chiếc xe Đại Kim Lộc mới toanh cũng được đấy.”

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, nhìn bà:

“Mợ, bây giờ nếu cháu nói vợ chồng cháu có thể phụng dưỡng mợ với cậu, mợ tin không?”

“Con bé này, sao lại nói thế, mợ với cậu không cần mấy đứa lo, đã có Quảng Hạ với Quảng Thu rồi.” mợ giả vờ trách yêu.

“Cháu với Chu Dã nói là làm thật đấy. Sau này chuyện dưỡng già, vợ chồng cháu nhất định muốn góp phần.”

Mợ lườm cô một cái, nhưng trong lòng thì khỏi phải nói cũng biết đang vui đến mức nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-172.html.]

Còn chuyện vàng giá bao nhiêu thì phải để Chu Dã trả lời.

Quả nhiên, Chu Dã vừa nghe vợ kể xong, vừa nhìn thấy số lượng lão Viên đầu và cá vàng nhỏ được cô rửa sạch, lau khô, cẩn thận cất vào hộp, thì trợn mắt há mồm, sững sờ tại chỗ!

“Thế này… đủ bao nuôi anh chưa?” Bạch Nguyệt Quý khẽ cười hỏi.

“Đủ rồi! Đủ quá rồi!” Chu Dã gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng thành thật.

Bạch Nguyệt Quý bật cười thành tiếng.

Chu Dã trong lòng cảm thán mãi không thôi.

Anh biết vợ mình là phúc tinh, từ khi cô đồng ý sống cùng anh, mọi chuyện đều suôn sẻ. Làm gì cũng thuận, đi rừng săn mồi cũng nhiều hơn trước rõ rệt.

Lấy được cô ấy đúng là chuyện tốt đẹp nhất đời anh!

Nhưng hôm nay, Chu Dã thực sự bị chiêu này của vợ dọa cho choáng váng.

Những thỏi cá vàng nhỏ kia, mỗi thỏi là đúng một lạng vàng. Một lạng là bao nhiêu? Một gram vàng thời này cũng đã mấy đồng tiền, một thỏi cỡ 30 mấy gram, nghĩa là mỗi thỏi trị giá hơn một trăm đồng, mà tổng cộng có đến năm thỏi!

Đúng như mợ nói, đống vàng này có thể mua được hai chiếc xe đạp Đại Kim Lộc mới toanh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã bao năm nay, đêm hôm như trộm đi buôn ngầm, buôn đồ lậu, tính ra cũng tích cóp được kha khá.

Nhưng tất cả tích góp bấy lâu của anh có là gì đâu?

Vợ anh mới vào núi hai lần thôi:

Lần đầu nhặt được củ nhân sâm trị giá hơn hai trăm đồng, lần thứ hai mang về mấy thỏi vàng, tổng trị giá hơn sáu trăm đồng!

Chưa kể còn tám đồng bạc lão Viên đầu, chỉ cần nhìn giá cái mà Vương Nhị Anh nhặt được đã biết, cái của người ta cũng đã hơn mười đồng, huống gì mấy đồng của vợ anh, chắc chắn còn đáng giá hơn.

“Anh cất đi đi.” Bạch Nguyệt Quý vừa nói, vừa đẩy đống đồ giá trị cao ngất ấy về phía Chu Dã.

Chu Dã bật cười, nhìn vợ: “Em không tự giữ sao?”

“Anh giữ đi.” cô phất tay, ra dáng “tổng quản lý tài chính”. Cô vốn chỉ hợp làm người “chỉ tay năm ngón”, còn mấy chuyện cất giấu, tính toán cẩn thận thế này, giao cho chồng là đúng bài.

Chu Dã cười đến không ngậm miệng được.

Vợ anh đúng là rộng rãi, thoải mái hết phần người ta. Không những không quản, mà còn hoàn toàn không đề phòng, không hề nghi ngờ gì anh.

Đống đồ quý giá thế này, mà cô giao phó chẳng chút do dự, chẳng thèm nhíu mày một cái.

Chu Dã không phụ lòng vợ, dù vậy, anh cũng không đem chôn đồ ở mộ bố mẹ mình nữa, mà chôn ngay trong vườn sau nhà.

Thậm chí, anh còn mò lại mấy cái vòng vàng và vòng ngọc từng chôn ở mộ bố mẹ, mang về hết.

“Ơ, sao cháu lại có mấy cái đó nữa?” mợ tròn mắt khi thấy.

Chu Dã cúi giọng nói: “Mợ còn nhớ lúc trước cháu kể chuyện ông địa chủ kia cho cháu đồ không?”

Mợ sực nhớ ra: “Là cái ông địa chủ năm xưa hả?”

“Vâng.” Chu Dã gật đầu.

Mợ không nhịn được cười, dí ngón tay vào trán anh: “Cái thằng nhóc ngốc này…”

Hai vợ chồng nhà này đúng là có số hưởng, chẳng cần ai lo thay. Nhưng bà vẫn quyết phải trông chừng một chút, cẩn thận vẫn hơn.

Nhìn Chu Dã đào hố chôn đồ, mợ cứ thúc giục phải đào sâu thêm.

Chu Dã than: “Sâu lắm rồi mà mợ, gần một mét rồi đó.”

“Phải thêm nửa mét nữa mới chắc!” mợ dứt khoát.

Chu Dã cười, nhưng vẫn nghe lời, đào thêm nửa mét.

Sau đó mới lấy hộp gỗ, bỏ vào trong vòng vàng, vòng ngọc, cá vàng nhỏ và lão Viên đầu, rồi mới chôn lại.

Xong xuôi, anh còn đẩy cả cái lu nước lớn đè lên trên chỗ chôn, để tránh ai tò mò.

Không ai thấy tận mắt thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ngay dưới chân cái lu nước cũ kỹ kia, lại đang cất giữ một gia tài lớn đến thế!

“Thôi, mợ về ngủ đi ạ.” Chu Dã cười nói.

Mợ lại nhìn qua một lần nữa, thấy ổn rồi mới gật đầu hài lòng.

 

Loading...