Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 170.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 18:56:05
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng Ba.
Ngày 27 tháng 3 chính là sinh nhật của Đâu Đâu và Đô Đô.
Thời buổi này vốn chẳng ai chú trọng chuyện sinh nhật, nhưng Bạch Nguyệt Quý làm mẹ, lại không nỡ để sinh nhật đầu tiên của hai đứa con trai trôi qua trong lặng lẽ.
Thế nên cô đã tự tay làm bánh sinh nhật ở nhà.
Dù công đoạn đánh bông lòng trắng trứng vất vả không kể xiết, nhưng may mắn là thành phẩm cuối cùng khiến cô rất hài lòng.
Cô còn mời cả Mãn Thương, Mãn Khố và mấy đứa nhỏ nhà chị dâu Đại Sơn sang ăn bánh.
Tất nhiên, bé Tiểu Niên Sinh mới gần bốn tháng tuổi cũng được gọi tới. Thím Trương bế bé sang, nhưng bé còn nhỏ, chưa thể ăn được.
Thím Trương ăn một miếng bánh, không giấu được kinh ngạc: “Đây là bánh sinh nhật đó hả? Trời ơi, ngon quá chừng!”
Bọn trẻ như Mãn Thương, Mãn Khố cũng đều thấy đây là thứ ngon nhất mà chúng từng được ăn trong đời!
Mãi về sau, mấy chị em Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản mới nghe lũ nhỏ kể lại, ghen tị đỏ cả mắt, nhất là Chu Tam Đản, cậu bé còn mon men ra ngoài cổng nhà đi lòng vòng, nhưng lại chẳng dám vào.
Vẫn là mợ, vừa đi hái rau dại ngoài đồng về, thấy cậu bé thì hỏi có chuyện gì. Chu Tam Đản nghe vậy lập tức chạy mất.
“Ai ở bên ngoài thế mợ?” Bạch Nguyệt Quý vừa nghe thấy tiếng động thì hỏi.
“Là Tam Đản đấy, không biết có chuyện gì mà lén lén lút lút ở ngoài, mợ vừa hỏi thì nó chạy mất rồi.” mợ đáp.
Bạch Nguyệt Quý hiểu ngay tâm lý con nít: “Chắc là nghe Mãn Thương, Mãn Khố nói có ăn bánh sinh nhật, nên cũng muốn ăn.”
Nếu khi ấy Tam Đản có mặt, Bạch Nguyệt Quý sẽ không tiếc cho cậu bé một miếng bánh. Nhưng vì không mời trước, nên sau đó cũng không thể làm riêng thêm một chiếc bánh chỉ vì một đứa trẻ.
Xét cho cùng, quan hệ giữa hai nhà còn chẳng bằng hàng xóm láng giềng thông thường.
Cũng may vợ chồng Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã không để bụng với lũ trẻ, họ chỉ không ưa gì vợ chồng nhà Chu Xuyên thôi.
Còn về phần Chu Xuyên và chị dâu Chu, thì lòng dạ hai người đó… chưa chắc đã chịu nổi khi thấy con trai người khác khá hơn con mình đâu!
Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt Quý lại lạnh nhạt.
Mợ cũng không nói gì thêm.
Chuyện này không phải lỗi lũ trẻ, mà là người lớn gieo họa.
Nếu như Chu Xuyên và vợ anh ta biết cư xử một chút, thì quan hệ giữa hai bên đã không đến mức lạnh nhạt như vậy.
Nguyệt Quý còn mời cả con của người ngoài đến ăn bánh, sao lại không mời chị em bọn họ?
Nói thật thì vợ chồng Chu Xuyên cũng thuộc loại thực dụng quá đỗi.
Làm như không thấy chuyện bên này, nhưng lại muốn làm thân với nhà thím Trương – đúng là không hiểu bọn họ nghĩ gì.
Hạt Dẻ Rang Đường
Phải thuộc dạng đầu óc kiểu gì mới hành xử được như thế chứ?
Chuyện bánh sinh nhật coi như xong.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô tròn một tuổi phát triển rất nhanh.
Gần đây chỉ bò thôi đã không đủ nữa, hai bé đã bắt đầu có thể vịn vào đồ vật lớn để đứng lên đi, mà còn đi được một đoạn không ngắn.
Thậm chí, dù không cần bám vào gì, hai bé cũng có thể tự mình đứng vững.
Là Đâu Đâu biết đứng trước.
Có lẽ thấy anh trai đứng được, Đô Đô cũng liền bắt chước học theo, rồi nhanh chóng làm được.
Hôm đó, khi Chu Dã đi làm về, vừa bước vào sân thì thấy hai bé đứng ở cửa đợi mình.
“Ôi trời, con trai ngoan của bố.” Chu Dã cười tươi rồi bế cả hai bé lên.
Đâu Đâu thì còn đỡ, dù không thích mùi mồ hôi trên người bố, cũng chỉ dùng bàn tay mũm mĩm đẩy đẩy tỏ ý phản đối.
Nhưng Đô Đô thì không chịu nổi thật. Bố hôi quá! Không cam chịu, cậu bé lập tức khóc toáng lên.
“Mau đi tắm đi, người toàn mồ hôi thế này, hai đứa nó sạch sẽ thế cơ mà, ai chịu nổi chứ.” mợ lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-170.html.]
“Hai đứa nhỏ vô lương tâm.” Chu Dã cười khổ, đặt con xuống.
Thoát khỏi vòng tay “nặng mùi” của bố, hai anh em không nói không rằng liền bò thẳng về phía mợ.
Bây giờ gần như biết đi rồi, tốc độ bò của hai đứa phải gọi là nhanh như gió, như dán tường chạy.
Một trước một sau, cả hai bò đến trước mặt mợ, rồi quay đầu lại nhìn bố mình, nở nụ cười đắc ý như muốn nói: Bố hôi quá, bọn con không chịu nổi đâu!
“Còn dám chê bố nữa hả?” Chu Dã bật cười, giả vờ tiến tới muốn ôm tiếp.
Hai đứa nhỏ vừa cười vừa níu chặt lấy mợ không buông.
Bạch Nguyệt Quý lúc này cũng cất xong bản thảo, từ trong nhà bước ra, mỉm cười nói với chồng:
“Anh đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm rồi.”
“Ừ.” Chu Dã gật đầu.
Tối hôm đó, Đâu Đâu và Đô Đô lại “mở khóa” thêm một kỹ năng mới, chính là trong lúc đang chơi đùa với bố trên giường sưởi.
Đâu Đâu đột nhiên gọi: “Bố!”
Chu Dã nghe thấy mà ngây người luôn, chưa kịp phản ứng thì Đâu Đâu lại gọi thêm một tiếng: “Bố!”
Bạch Nguyệt Quý cười nhìn Chu Dã: “Đâu Đâu biết gọi bố rồi đấy.”
Và người đàn ông thô lỗ này lại bất ngờ xúc động đến đỏ cả vành mắt.
Bạch Nguyệt Quý: “…” Thật luôn hả?
Chu Dã hít hít mũi, gật đầu mạnh một cái, đúng là như vậy thật. Anh ôm chặt Đâu Đâu vào lòng, tim mềm nhũn cả ra vì hạnh phúc!
Sau này nhất định phải tìm một dịp, đưa cả hai đứa con trai đến trước mộ bố mẹ lạy một cái.
Còn Đô Đô cũng không kém, lập tức bắt chước gọi theo, rồi cả hai đứa đều bị bố ôm chặt vào lòng mà thương.
Hôm sau, Bạch Nguyệt Quý thì thầm với mợ chuyện này:
“Ngày nào cũng ở cạnh hai đứa nó, dạy chúng gọi ‘mẹ’, gọi ‘bà’… Miệng kín như hến, chẳng hé lấy một lời. Vậy mà mới dạy gọi ‘bố’ được vài lần, đêm qua gặp bố là gọi trơn tru luôn!”
Tính ra đến giờ, hai bé vẫn chưa gọi “mẹ” một tiếng nào, vậy mà lại gọi “bố” trước.
Mợ cười:
“Trẻ con có linh tính lắm. Lúc còn nhỏ thường thân với bố trước, là vì sợ bố không chịu khó đi làm nuôi tụi nó. Vậy nên bản năng là phải lấy lòng bố, để bố có động lực đi làm kiếm ăn về cho. Đến khi lớn rồi, hiểu chuyện rồi, tụi nó sẽ quay sang thân với mẹ thôi.”
Nghe đến đó, Bạch Nguyệt Quý phì cười không nhịn được.
Nhưng nói thật, cô cảm thấy lời mợ nói đúng ghê gớm.
Thời nay biết bao nhiêu bà mẹ trẻ cũng có cảm giác đó —
Ở nhà trông con suốt cả ngày, mà lúc bố nó đi làm về, con lại vui mừng, háo hức như gặp người hùng. Gương mặt rạng rỡ đó đúng là liều thuốc tinh thần cho các ông bố đang vất vả ngoài kia. Dù có mệt mỏi cỡ nào, nghĩ đến ánh mắt con thơ là lại có động lực tiếp tục cố gắng.
Có lẽ, trẻ con thật sự có một loại “thiên phú” nào đó chăng?
May mà sau khi biết gọi “bố”, hai đứa cũng bắt đầu gọi được “mẹ”.
Chỉ có “bà” thì vẫn chưa gọi được.
Dạo gần đây, thím Trương hay ghé sang chơi, hôm nay xong việc cũng không ngoại lệ. Bà đẩy xe đẩy chở bé Tiểu Niên Sinh đến nhà chơi.
Từ sau khi mùa xuân đến, Trương Xảo Muội đã bắt đầu xuống ruộng làm để kiếm công điểm, nên Tiểu Niên Sinh do thím Trương chăm sóc là chính. Dĩ nhiên trong ngày, mẹ bé vẫn tranh thủ về cho b.ú một lần.
Tiểu Niên Sinh giờ đã hơn bốn tháng, đã bắt đầu ăn được bột gạo loãng, nên chăm sóc cũng dễ hơn nhiều.
Thím Trương giờ coi như là “bảo mẫu toàn thời gian”, vừa trông cháu vừa nuôi lợn.
Bà làm việc lanh lẹ, dậy sớm nên tầm hơn chín giờ là làm xong, có thể dắt bé sang chơi.
Đâu Đâu và Đô Đô đang chơi với Sư Tử , thấy em trai đến thì thích lắm, vịn lấy xe đẩy để ngắm em.
Còn Bạch Nguyệt Quý thì sau khi giặt xong quần áo trong nhà, lại vào gianb nhà tây ngồi viết sách.
Thật ra theo ý cô với Chu Dã thì cũng có hơi lười biếng muốn nhờ Lý Đại Ni giặt hộ.
Nhưng mợ lại muốn nhận phần đó, mà người ta còn đang giúp mình chăm con, Bạch Nguyệt Quý thực sự biết ơn.
Trong điều kiện bản thân còn đủ sức, để mợ đi giặt đồ nữa thì… cô không nỡ.
Cô đúng là không làm được chuyện đó.