Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 169.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 18:54:31
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện này đúng là một trận náo nhiệt lớn trong thôn.
Hồi ấy đang ồn ào, mợ còn dắt theo Đâu Đâu với Đô Đô đi xem náo nhiệt, về nhà rồi kể lại với Bạch Nguyệt Quý.
“Cái người làm mẹ ruột kia đúng là ra tay được thật đấy, mợ thấy Lý Đại Sơn bị bà ta tát mấy cái rõ rành rành luôn. Có phải không cho bà ta ăn thịt đâu, chỉ vì không chừa lại cho em gái một miếng mà đánh con trai tới mức đó!”
Bạch Nguyệt Quý cũng có phần bất lực: “Lần trước b.ắ.n được con hoẵng, nhà chị dâu Lý gây một trận ầm ĩ. Lần này bắt được lợn rừng thì nhà bác đội trưởng lại bùng lên một trận nữa.”
Nhưng mợ thì chẳng lấy làm lạ, ở quê chuyện kiểu này lúc nào chẳng có.
Nhà đông con thì tất nhiên có thương đứa này nhiều hơn, thương đứa kia ít hơn, nếu lại thêm đầu óc không tỉnh táo thì gây chuyện là điều dễ hiểu.
Cũng may có lão đội trưởng đứng ra, bác gái Tôn không làm nên sóng gió gì lớn.
Chuyện cũng nhanh chóng qua đi.
Chớp mắt đã bước sang tháng Ba, trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng mọi người cũng phải bắt đầu làm việc rồi.
Chu Dã tranh thủ trước khi khởi công lại ra ngoài một chuyến.
Biết anh đi mua đồ về ăn chứ không phải làm chuyện gì mờ ám, mợ cũng không nói nhiều, còn đặc biệt để cửa sẵn cho, dặn đi dặn lại phải cẩn thận.
Chu Dã bận rộn cả một đêm, đến tận sáng mới về tới nhà.
Dù hiện giờ có xe Đại Kim Lộc đi lại tiện lợi hơn rất nhiều, nhưng Chu Dã vẫn luôn cẩn trọng, chuyện này thì chưa bao giờ anh chủ quan.
Và đúng ngay ngày hôm sau sau khi hoàn tất chuyến đi đó, tiếng loa phát động khởi công vang lên.
Nghỉ cả một mùa đông, tinh thần và thể trạng của Chu Dã đều rất tốt. Sáng sớm ăn xong bữa, thừa lúc mợ không chú ý, anh tranh thủ hôn trộm Nguyệt Quý một cái, khiến cô nàng lườm cho một cái rồi mới cười khúc khích vác cuốc theo Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu đi làm.
Cũng vì đã lâu không lao động, lúc mới đi thì khí thế bừng bừng, nhưng làm hết một ngày, Chu Dã cảm thấy đúng là mình không trụ nổi nữa rồi.
Nhưng cũng trong ngày hôm đó, người đưa thư mang đến cho Bạch Nguyệt Quý ba mươi đồng tiền nhuận bút và một số tem phiếu.
Bác gái Giang đi ngang qua, nghe thấy người đưa thư bảo Nguyệt Quý xác nhận số tiền là ba mươi đồng thì lập tức kêu lên: “Hả? Không phải hai mươi đồng thôi à? Sao lại thành ba mươi đồng rồi?”
Anh chàng đưa thư liếc nhìn bà cụ chưa từng khen mình đẹp trai một cái, nói: “Chuyện này không cố định đâu ạ. Bạch trí thức mà viết nhiều bài được báo chọn thì tất nhiên tiền nhuận bút cũng nhiều hơn.”
“Thế mà cũng tăng được những mười đồng hả?” Bà cụ tròn mắt.
“Tất nhiên là được rồi.”
Người đưa thư đi rồi, bác gái Giang liền chạy thẳng ra gốc cây lớn đầu thôn để kể chuyện.
Mà gốc cây đầu thôn là nơi tụ tập toàn các bà tám chính hiệu, ai biết cũng hiểu.
Vậy là tin tức “nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý không còn là hai mươi đồng mà đã thành ba mươi đồng” lập tức lan đi nhanh như gió.
Một đám bà cụ còn hăng hơn cả chính chủ.
“Một tháng ba mươi đồng tiền, lại còn bao nhiêu tem phiếu? Thật không đấy?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy, thấy rõ rành rành, còn giả được chắc?”
“Ối dào, vợ thằng hai nhà họ Chu đúng là không tầm thường!”
“Không phải không tầm thường sao? Ở nhà thôi, động động cây bút, không phải dãi nắng dầm mưa, mà một tháng kiếm được những ba mươi đồng!”
“Chẳng trách gì mời cả mợ đến trông con giúp. Nếu con dâu tôi mà giỏi như vậy, đừng nói là trông cháu, có bảo tôi phụng dưỡng ngược lại nó tôi cũng vui lòng!”
Trước kia khi biết Chu Dã mời mợ tới trông con giúp, trong đội Ngưu Mông có không ít lời đồn thổi.
Nào là nói đây đúng kiểu tiểu tư sản, biến mợ thành bảo mẫu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-169.html.]
Kết quả là, chỉ trong một thoáng, dư luận lập tức quay ngoắt 180 độ.
Mợ đương nhiên biết những lời không hay trước đây trong thôn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói gì. Giờ thì tờ giấy chuyển khoản từ bưu điện mà cô cháu dâu gửi về chính là cái tát mặt trời sáng nhất!
Cứ để đám bà tám miệng lưỡi độc địa kia ghen tị đến nóng cả người đi!
Bất giác, mợ cuối cùng cũng thật sự hiểu được câu nói trước đây của cháu mình: “Vợ cháu giỏi quá, không thể nào giấu nổi đâu.”
Ngồi nhà mà mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng, hỏi ai mà khiêm tốn cho nổi?
Cho dù là những bà cụ khó tính nhất thì cũng chỉ còn nước ngưỡng mộ mà thôi.
Một tháng mà kiếm được từng ấy tiền, còn trông con gì nữa? Nhất định phải để ông bà trông con, mình đi kiếm tiền mới đúng! Còn do dự gì?
Còn Bạch Nguyệt Quý, cô cũng lập tức trở thành nàng dâu đắt giá nhất trong mắt các bà cụ trong thôn.
Tới khi đám đàn ông đi làm về, thì dĩ nhiên cũng đã nghe nói chuyện này rồi.
Nói không ghen tỵ thì là nói dối, nhưng nếu bảo phải đem bản thân ra so với Chu Dã thì… thôi khỏi, không có cửa mà so.
Chu Dã hôm nay thật sự mệt muốn c.h.ế.t rồi, mệt đến mức bản thân như con cá bị vớt khỏi nước, nếu không mau quay về thì chắc bị phơi khô luôn mất.
Thế mà khi nghe được tin này, lại còn bị bao ánh mắt ghen tỵ lén lút nhìn tới, Chu Dã lập tức cảm thấy như có cơn mưa mát lành tưới xuống, cả người khoan khoái vô cùng.
Tuy từ lâu đã biết vợ mình giỏi giang thế nào, nhưng điều đó không hề cản trở anh hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc lâng lâng này.
Trong lòng lâng lâng sung sướng, anh liếc mắt nhìn sang Giang Đại Hổ ở phía đối diện, rồi mở miệng trêu ghẹo:
“Tôi á, chính là thích ăn cơm mềm. Vợ giỏi quá thì biết làm sao giờ? Không ăn cũng không được! Đợi mai tôi lại đi cắt thịt mang về ăn tiếp, chọc tức đám người đang đỏ mắt vì ghen cho biết mùi!”
Giang Đại Hổ nghe câu đó, dù không quay đầu lại nhưng cũng thấy rát cả sống lưng. Gã biết Chu Dã đang nhắm vào mình, không dám đáp lại, chỉ đành cúi đầu bước nhanh về nhà.
Ở bên ngoài, Chu Dã có phần kiêu ngạo là thế, nhưng cũng đúng thôi, có một người vợ giỏi như vậy, đương nhiên anh đầy tự tin.
Thế mà về đến nhà, người này lại như biến thành người khác.
“Vợ ơi~ anh theo em ăn cơm mềm được không? Anh không muốn đi làm đồng nữa đâu…” vừa nói vừa nhào tới làm nũng.
Mợ lúc đó đang đút cơm cho Đâu Đâu với Đô Đô, nhìn cảnh đó chỉ cảm thấy không còn gì để nói, đúng là chướng mắt mà.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì hiểu nỗi vất vả của chồng, đưa tay sờ lên mặt anh, gương mặt đã đỏ ửng vì mệt, dịu dàng nói:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vậy… mai nghỉ một hôm nhé?”
Mợ: “…”
Thôi được rồi, khỏi nói gì nữa, thằng cháu trai này đúng là được vợ cưng như con trai ruột luôn rồi.
Chu Dã đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục đi làm, nhưng chỉ cần có thể được vợ an ủi dịu dàng thế này, trong lòng anh cũng thấy ấm áp hẳn.
Biết chồng vất vả, hôm nay Bạch Nguyệt Quý cũng nấu ăn đặc biệt ngon.
Cô làm mì ngô, đập thêm trứng gà, lại còn xắt cả thịt.
Thịt là thịt lợn kho, hầm kỹ đến mềm nhũn, nêm nếm đậm đà, ăn kèm với cơm thì đúng là hết xảy.
Vừa có vợ yêu chiều, vừa có món ngon, thân thể mệt mỏi và tinh thần rã rời của Chu Dã lập tức được chữa lành.
Ăn no lại tắm rửa sạch sẽ, anh tiếp tục chơi đùa với hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô.
Đêm đến, còn kéo vợ thêm một lần vận động khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa.
Quá trình thì không cần miêu tả kỹ, chỉ biết sau đó, trong đầu Bạch Nguyệt Quý chỉ còn một suy nghĩ:
Cô thật sự không nên mềm lòng vì thấy người này vất vả.
Người đâu mà khỏe như trâu, còn biết hành người nữa chứ. Mệt cái gì mà mệt?