Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 168.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 18:29:20
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, đúng như dự đoán, Bạch Nguyệt Quý quả nhiên mắng Chu Dã một trận.

Mợ Cố cười cười, đứng ra giải thích:

“Nó không cho mang theo đâu, nhưng lương thực nhà ta để lại thì ăn sao hết? Có mỗi ông ấy, làm sao ăn kịp, để lâu cũng mọt, hỏng thì phí.”

Bạch Nguyệt Quý liền chọc lại:

“Thì để cậu ăn nhiều chút, đừng có tiết kiệm nữa.”

“Cũng chẳng phải là tiết kiệm gì nhiều đâu. Trước Tết chia lương thực, rồi Quảng Thu mang qua năm mươi cân, Quảng Hạ cũng mang một bao, hai ông bà già ăn sao hết được?” Mợ Cố cười đáp.

Bạch Nguyệt Quý bĩu môi, làm bộ:

“Thế là mợ coi vợ chồng cháu là người ngoài, không chịu ăn của nhà mình.”

“Ăn chứ sao không? Về lần trước ai chẳng nói mợ mập ra một vòng.” Mợ Cố bật cười.

Nói xong, mọi người ai cũng vui vẻ.

Bởi vì mợ Cố đã đến ở, nên hôm sau Chu Dã lại dẫn Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn, lần này còn kéo thêm cả Đào Ngõa Phiến, cùng nhau tiến sâu vào rừng một chuyến nữa.

Lần này họ ở lại trong núi năm sáu ngày, còn lâu hơn lần săn hươu trước đó.

Dù thời gian dài hơn, nhưng thu hoạch lại kém hơn một chút, chỉ săn được hai con lợn rừng.

Con to ước chừng hơn 130 cân, con nhỏ cũng khoảng 120 cân, đều là hàng “xịn”.

Thương lượng giá cả vẫn là Chu Dã đứng ra đàm phán.

Năm ngoái giá bán thịt lợn rừng là hai hào một cân, năm nay anh đòi bốn hào.

Nếu người ta không đồng ý, thì anh sẽ giả vờ bán lẻ, nhưng thực chất là muốn ôm hết hai con về tự bán kiếm lời.

Bên kia biết rõ Chu Dã không phải tay vừa, năm ngoái đã từng mua thịt hươu từ anh, bán rất chạy, lời ít nhưng số lượng nhiều.

Vậy nên cuối cùng vẫn đồng ý mua, dù không trả bốn hào, nhưng cũng trả giá cao hơn: ba hào rưỡi một cân.

Tính ra, hai con lợn cũng kiếm được kha khá tiền.

Tuy vậy, không phải bán hết, mọi người chia nhau mỗi người vài cân đem về nhà ăn.

Vậy nên hôm sau vừa sáng sớm, mấy nhà có người tham gia đều lan tỏa mùi thịt hầm thơm lừng khắp xóm.

Hàng xóm láng giềng ngửi thấy là biết ngay: Lại săn được thứ tốt rồi!

Vẫn là cái tên Vương Nhị Anh, mặt dày quen thuộc, không dám tìm Chu Dã mà lại lẻn tới kiếm Lý Thái Sơn.

Hắn trách móc:

“Anh em gì kỳ vậy, có chuyện tốt cũng chẳng gọi tôi!”

Lý Thái Sơn chẳng buồn nói một lời, để mặc hắn độc thoại.

Nói mãi không ai đáp, Vương Nhị Anh xấu hổ tự rút lui.

Trong lòng hắn âm thầm quyết định:

Từ nay không chơi với Chu Dã và Lý Thái Sơn nữa! Coi như tuyệt giao!

Nhưng ai mà quan tâm chứ?

Từ lâu chẳng ai muốn rủ hắn đi đâu rồi!

Lý Thái Sơn quay người, ung dung nằm ngủ tiếp.

Tuy nhiên, chuyện chia thịt lợn rừng lần này lại gây sóng gió.

Không phải bên Lý Phong Thu và chị dâu Lý.

Trước đó, chị dâu Lý đã nhờ nhà mẹ đẻ đến giúp đỡ, nên lần này mẹ của Phong Thu cũng không dám làm loạn vì chuyện chỉ được nửa cân thịt.

Người làm ầm lên là nhà chị dâu Đại Sơn.

Lý Đại Sơn sau khi mang thịt về, chia phần cho các anh em, Lý Đại Hải, Lý Đại Hà đều được ăn.

Cả bên nhà mẹ đẻ của chị dâu cũng được chia một miếng không nhỏ mang về.

Dĩ nhiên, lão đội trưởng và bác gái Tôn cũng được chia phần, chỉ là, cũng chỉ có một phần duy nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-168.html.]

Mọi người nhiều, mà thịt thì có hạn!

Thế là bác gái Tôn, mẹ của Lý Đại Sơn, tự mình tới nhà, đòi thêm thịt.

Lý do?

“Phải mang về bồi bổ cho em gái của Lý Đại Sơn đang mang thai !”

Thịt lợn rừng quý như vậy, không cho con gái đang bầu thì cho ai?

Lý Đại Sơn thì không ưa gì cô em gái “phá rối nội bộ” ấy, nhưng không tiện từ chối.

Thế nhưng thật sự là thịt cũng gần hết, đưa nữa thì nhà chẳng còn gì mà ăn!

Chị dâu cũng nói thẳng:

“Không còn đâu mẹ.”

Bác gái Tôn nghe vậy thì nổi đóa.

Ban đầu đã khó chịu vì Đại Sơn không chủ động chia cho em gái một miếng, giờ lại nghe nói “không có” nên lập tức mắng vợ Đại Sơn một trận:

“Mang về cho nhà mẹ đẻ mày thì có, giờ bảo mang cho em chồng mày thì lại kêu không có! Mày cũng là chị dâu người ta đấy, mày nên nghĩ xem chị dâu bên nhà mẹ đẻ mày đối xử với mày thế nào chứ!”

“Đúng vậy đấy, chị dâu nhà mẹ đẻ con đối xử với con thế nào hả? Còn không phải vì con làm người tử tế, làm con gái mà chưa bao giờ quậy tung nhà mẹ đẻ lên. Có cái gì tốt con cũng nhịn không ăn, gói ghém mang về cho cháu trai cháu gái ăn. Vậy nên chị dâu con, em dâu con ai cũng quý trọng con.”

“Nhưng còn Lý Tiểu Lệ thì sao? Đừng nói là sau khi lấy chồng, ngay cả khi còn ở nhà, bọn trẻ cũng chưa từng được ăn của nó một ngụm cháo ngọt! Huống hồ gì là chúng con, chị dâu của nó? Nó mà so với con? Xứng chắc?”

Hồi còn ở chung, chị dâu Đại Sơn đã dám mắng thẳng mặt, giờ đã dọn ra riêng thì lại càng chẳng khách khí gì.

Dọn ra ở riêng thì phải có dáng của người ở riêng, phải để cho bà mẹ chồng biết, ai mới là người làm chủ trong nhà!

Thịt trong nhà là của mình, muốn chia cho ai thì chia, mắc mớ gì để người khác sai khiến?

Hơn nữa trong lòng chị dâu Đại Sơn tức đủ chuyện từ lâu:

Bà mẹ chồng ra ngoài nói xấu ba chị em dâu không biết bao nhiêu lần, chưa từng nói tốt lấy một câu.

Gặp ai cũng kể xấu, nói rằng ba chị em là kẻ phá nhà, làm loạn cả nhà cửa.

Nhưng thử hỏi, ai mới thật sự là người khiến nhà tan cửa nát?

Bác gái Tôn từ trước đã không ưa gì cô con dâu thứ hai này, thế là không nói không rằng, vung tay tát một cái.

Ai ngờ chị dâu Đại Sơn đã sớm đề phòng, né được cái tát ấy.

Bác gái Tôn tức quá, lao tới muốn cào mặt luôn:

“Xem tao có đánh c.h.ế.t cái đồ phá của đem hết đồ nhà chồng về nhà mẹ đẻ như mày không!”

Chị dâu Đại Sơn còn chưa kịp phản ứng, Lý Đại Sơn đã xông ra chắn trước, kết quả bị mẹ mình tát liên tiếp mấy cái, mặt đỏ cả lên.

Chị dâu Đại Sơn nhìn thấy vậy tức đến suýt xông vào đánh bà mẹ chồng một trận cho hả giận.

Lúc này lão đội trưởng đang ở chuồng dê nói chuyện với chú Trương, nghe người chạy tới báo nhà có chuyện, lập tức đen mặt quay về, kéo thẳng bác gái Tôn về nhà dạy cho một trận nên thân.

Bác gái Tôn bị ông mắng cho một trận, rốt cuộc cũng tạm yên. Nhưng trong lòng vẫn ấm ức cực kỳ, thế là khóc sướt mướt chạy qua nhà mẹ của Lý Phong Thu than thở:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Giờ tôi vẫn là mẹ chồng đấy! Mà mấy đứa con dâu nhà này không đứa nào coi tôi ra gì! Tôi làm mẹ chồng còn thua cả cái chày!”

Khóc tới độ mũi miệng đều tèm lem.

Phong Thu mẹ nghe thế cũng nghẹn ngào than thở:

“Chị em mình khổ quá rồi, số vất vả, cưới con dâu kiểu gì toàn loại chỉ biết nghĩ cho nhà mẹ đẻ. Có cái gì ngon là lén mang về cho mẹ đẻ hết! Đúng là xui tám kiếp!”

Bác gái Tôn gật đầu, khóc nấc:

“Chị nói đúng! Tôi nghe chính bà Giang bảo, nhà thằng hai tôi lấy được một miếng thịt lớn mang về biếu nhà mẹ đẻ, tôi chỉ xin một miếng nhỏ cho con bé Tiểu Lệ đang bầu bì, vậy mà cũng không cho!”

Bà Giang ở đây là bác gái Giang hàng xóm gần nhà.

Phong Thu mẹ cũng tiếp lời:

“Nhà tôi cũng vậy, thịt chia ra mà một nửa là đưa hết về nhà mẹ đẻ! Còn hai ông bà già như chúng tôi thì chỉ được hai lạng thịt, còn không đủ một miếng ăn cho đã thèm!”

Nói đến đây, hai bà già ôm nhau khóc hu hu, kể khổ về “số kiếp mẹ chồng bị đối xử bạc bẽo”…

Nhưng mà, ai nghe cũng biết mùi ‘than thở kiểu mẹ chồng cổ lỗ sĩ’.

Rõ ràng là con dâu chia có chừng mực, mà các bà lại cứ muốn đòi cả thiên hạ, mượn danh nghĩa con gái mang thai để ép nhà chồng phải cung phụng thêm.

Khổ nỗi, thời nay các nàng dâu đâu còn dễ bắt nạt như trước!

Loading...