Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 167.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 18:28:02
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tết Nguyên Tiêu vừa qua, không khí những ngày đầu năm mới cuối cùng cũng lắng lại. Sau ngày mùng Năm đi chúc Tết, mọi người gần như đều ở nhà không ra ngoài nữa.

Vì sao?

Tuyết.

Tuyết rơi từ đêm mùng Năm, lúc nhỏ lúc lớn, không ngớt một ngày nào, mãi đến rằm tháng Giêng mới dứt.

Nếu không phải trong nhà Chu Dã có sẵn lương thực và củi đủ dùng, thì chắc chắn khó mà cầm cự nổi mấy ngày này.

Tối rằm, Chu Dã lại đạp chiếc Đại Kim Lộc lặng lẽ đội tuyết gió ra ngoài. Mãi tới sáng hôm sau anh mới trở về, mang theo một xe hàng chất đầy, đủ thứ nhu yếu phẩm để tích trữ trong nhà.

Trong nhà còn có sẵn bánh bao, bánh chẻo, cả bánh hấp đã chuẩn bị từ trước, nên anh cũng không cần lo nấu nướng gì thêm.

Khi về tới nhà, trời còn chưa sáng hẳn, mới hơn 4 giờ. Anh trèo lên giường đất ngủ bù.

Dù Chu Dã nhẹ tay thế nào, Bạch Nguyệt Quý vẫn tỉnh dậy, mà không hiểu sao, vừa tỉnh lại cô đã thấy… cực kỳ thèm anh.

Chu Dã vừa bất ngờ vừa sung sướng.

Tất nhiên không khách khí gì, nâng niu vợ như bảo bối mà cưng chiều cô một trận.

Trong chiếc chăn ấm áp, vợ chồng trẻ lại yêu thương nhau một hồi đầy ngọt ngào.

Xong xuôi, Bạch Nguyệt Quý ngủ thiếp đi, còn Chu Dã cũng ôm vợ thỏa mãn mà chợp mắt.

Tận khi Đâu Đâu và Đô Đô tỉnh dậy, hai vợ chồng mới rời giường chuẩn bị bữa sáng.

Ăn xong, Chu Dã lại leo lên giường ngủ tiếp. Dù tinh thần vẫn ổn, nhưng anh định dưỡng sức một chút, vì đêm nay định lại ra ngoài làm việc tiếp.

Bạch Nguyệt Quý tất nhiên không biết chuyện đó, cô bế hai đứa nhỏ cùng “sư tử nhỏ” sang nhà tây.

Nhà tây lạnh hơn nhà đông, nhưng mặc đủ ấm thì vẫn thoải mái. Cô để hai anh em lên giường gỗ chơi, còn mình bắt đầu kiểm tra số hàng hóa Chu Dã vừa mang về.

Thấy có lê trắng và táo, Bạch Nguyệt Quý không nhịn được bật cười.

Lần này còn có thêm một vại mỡ lợn, loại đông lại như kem, trắng ngà ngậy thơm, cất đi để sau này nấu ăn thì chỉ có tuyệt hảo.

Cô sắp xếp hết đồ xong, liền lấy táo ra làm táo nghiền cho hai bé ăn.

Sáng nay hai anh em đã ăn trứng hấp và bánh chẻo, đến mười rưỡi ăn thêm tí hoa quả là vừa đẹp.

Cả hai đứa đều thích lắm, ăn ngon lành.

Chu Dã ngủ liền một giấc tới tận trưa, dậy là bụng đã sôi lên vì đói.

Bạch Nguyệt Quý vốn cũng canh thời gian, liền bảo anh trông con để cô đi luộc bánh chẻo.

Hai đứa nhỏ cũng ăn cùng, hàm răng sữa bé xíu mà nhai rất khỏe, miệng chẹp chẹp ăn ngon lành.

Ăn xong, còn học bố húp ngụm canh, rồi “chẹp” một tiếng đầy thỏa mãn.

Thấy bố mẹ cười, hai anh em cũng cười toe toét theo.

“Đúng là hai đứa nhóc đáng yêu.” Chu Dã cười.

Cả nhà quây quần chơi đùa một lúc, rồi Bạch Nguyệt Quý mới nhớ ra nói:

“Lúc anh ngủ, Thái Sơn có qua. Em bảo khi nào anh dậy thì sang tìm cậu ấy.”

“Ừm.” Chu Dã uể oải đáp.

Sau bữa trưa, khi Bạch Nguyệt Quý và hai đứa nhỏ nghỉ trưa, Chu Dã mới ra khỏi nhà tìm Lý Thái Sơn.

Thực ra cũng chẳng có gì quan trọng, chủ yếu là hôm nay trời cuối cùng cũng không còn tuyết rơi, nên muốn rủ nhau lên núi dạo chơi một chuyến.

Kim Tiểu Linh đã mang thai, vừa mới cưới một tháng đã có tin vui rồi.

Bạch Nguyệt Quý vẫn hay đùa, thời buổi này phụ nữ thật dễ mang thai, cưới chưa bao lâu là có liền.

Sau khi biết tin, mọi thứ ngon lành trong nhà đều dành hết cho cô.

Lý Thái Sơn học theo Chu Dã, cưng chiều vợ từng ly từng tí.

Cũng chính vì thế mà Kim Tiểu Linh cảm động vô cùng, thật sự cảm thấy mình đã lấy đúng người.

Nhưng dù có dành dụm thế nào thì nhà cũng không còn gì nhiều.

Chỗ thịt chia dịp cuối năm cũng đã ăn hết, lần lên núi sau đó toàn bộ gà rừng săn được đều mang cho Trương Xảo Muội đang ở cữ.

Mùa đông lại lạnh, gà mái cũng chẳng đẻ, nên hôm nay trời tạnh, Lý Thái Sơn liền rủ Chu Dã lên núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-167.html.]

Chu Dã gật đầu:

“Được, mai mà trời còn tạnh, thì đi luôn.”

Quả nhiên hôm sau trời trong, họ còn gọi thêm Cố Quảng Thu cùng đi.

Ba người cùng lên núi săn thú, không đi quá sâu nhưng cũng thu hoạch được mấy con gà rừng.

Lẽ ra còn có thể bắt được thỏ rừng, nhưng Lý Thái Sơn lỡ tay làm thỏ chạy mất, nên lần này chỉ có gà rừng.

Nhưng có vậy cũng quá đủ rồi, mùa đông mà có được gà rừng tươi, đã là phúc phần.

Phân xong gà rừng cho Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu, Chu Dã lại đạp chiếc Đại Kim Lộc tới nhà cậu mợ Cố, mang theo một con gà rừng đã vặt sạch lông, chỉ cần rửa sạch lại là có thể cho vào nồi hầm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ngày tháng trong tháng Giêng cứ thế trôi qua, trời thì vẫn lạnh, tuyết vẫn chưa tan hết, nhà nào nhà nấy đều thủ trong nhà, sống yên ổn.

Chỉ là trong khoảng thời gian này xảy ra một chuyện nhỏ gây xôn xao.

Nhà anh cả họ Đoạn, tức nhà Đoạn lão đại, vì tuyết rơi liên tục nên thiếu củi đốt, bèn tới gõ cửa nhà mấy anh em Đoạn Văn xin củi.

Lúc đầu, mấy anh em cũng không từ chối, có gì cho nấy.

Nhưng càng về sau càng quá quắt, hôm nay xin thứ này, mai xin thứ khác, cứ thế lặp đi lặp lại, không có dấu hiệu dừng.

Cuối cùng, mấy anh em Đoạn Văn mới nhận ra: Ồ, hóa ra là muốn làm lành, nối lại quan hệ?

Muốn vậy thì trừ khi mẹ bọn họ sống lại!

Thế là ba anh em dứt khoát trở mặt, cạch luôn, không cho nữa!

Đoạn lão đại bị chặn ngoài cửa.

Rồi ông bà nội bên nhà họ Đoạn cũng ra mặt, tới nhà tìm mấy đứa cháu, cố thuyết phục chúng “nhận lại bố ruột”.

Dù sao đi nữa, họ vẫn là m.á.u mủ mà!

Nhưng với ba anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ, Đoạn Sơn, ngay cả bố ruột còn chẳng muốn nhận, thì nói gì đến ông bà?

Chính ông bà ấy là đồng lõa đẩy mẹ họ đến chết, nếu không vì bị ép quá mức, mẹ họ đâu đến nỗi như vậy?

Mẹ c.h.ế.t rồi, mấy “người thân” ấy có ai quan tâm họ không?

Không!

Chính dân làng còn thỉnh thoảng lén đưa cho họ chút đồ ăn, còn ông bà ruột thì mắt nhìn trừng trừng mặc kệ họ bị mẹ kế ngược đãi.

Giờ lại vác mặt đến giả làm người thân?

Vụ việc bên nhà họ Đoạn rùm beng vài hôm, nhưng sau cũng lắng xuống.

Chừng nào mấy anh em nhà họ Đoạn không gật đầu, thì cả cái nhà kia chẳng sai khiến được họ nửa bước!

Ngoài chuyện đó, tháng Giêng cũng trôi qua yên ắng.

Đầu tháng Hai, Chu Dã lại đạp xe tới nhà cậu mợ Cố, đón mợ về nhà sớm hơn dự định.

“Chưa đến lúc lên công mà, sao đón mợ sớm thế?” Cậu Cố ngạc nhiên hỏi.

“Cháu sắp phải vào núi mấy ngày liền, nên muốn đưa mợ sang luôn. Lần này sang thì ở hẳn bên nhà cháu, khỏi phải chạy qua chạy lại nữa.” Chu Dã cười đáp.

Cậu Cố không ý kiến gì, bảo vợ chuẩn bị mang theo ít lương thực. Nhưng mợ Cố không cần ông nhắc, đã xách bao ra xúc gạo từ sớm rồi.

“Không cần mang đâu, nhà cháu còn nhiều.” Chu Dã vội giành lấy miệng bao, không cho xúc nữa.

“Bên này cũng nhiều, để lâu mối mọt ăn hỏng thì phí.” mợ Cố đập tay anh ra.

“Để mợ mang theo.” Cậu Cố phụ họa.

Vậy nên chuyến xe lần này không chỉ chở người, mà còn chở thêm không ít lương thực.

Chu Dã nhìn đống đồ, lẩm bẩm:

“Mợ ơi, vợ cháu mà biết là cháu đón mợ về còn để mợ mang theo gạo, thể nào cũng mắng cho xem.”

Mợ Cố chỉ khoát tay:

“Yên tâm, mợ sẽ nói với cháu dâu, không trách gì cháu đâu.”

Vẻ điềm đạm, rộng lượng và tháo vát của mợ Cố khiến Chu Dã yên tâm hết mức.

Có bà ở nhà, anh và vợ đều nhẹ cả người.

Một người già trong nhà, thật sự là một kho báu.

Loading...