Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 165.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 11:58:13
Lượt xem: 122
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kẹo thì chắc chắn là không mua nổi rồi, trong ba bao lì xì Chu Dã vừa phát, chỉ có Chu Tam Đản là vừa nhận xong đã chạy đi mua pháo bông đốt ngay, còn bao lì xì của Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha thì lập tức bị mẹ chúng thu lại hết sạch.
Chu Đại Nha lí lắc hỏi: “Mẹ, mẹ có định cho Đâu Đâu với Đô Đô lì xì không?”
Chị dâu cả lập tức mắng: “Con cái gì mà cứ thích thiên vị người ngoài! Còn cần mày nhắc mẹ à?”
Chu Đại Nha vội vàng nói: “Con chỉ nghĩ là… Đâu Đâu với Đô Đô có hai người thôi, còn bọn con tới ba đứa lận. Nếu mẹ không lì xì lại, sau này Tết đến chú hai sẽ không lì xì nữa đâu.”
Chị dâu cả nghe thế lại thấy rất có lý. Trước kia chẳng phải chị dâu Đại Căn và cả Triệu Mỹ Hương đều không còn phát lì xì nữa sao? Cũng tại mình năm ấy tham lam quá, đ.â.m ra bị người ta “cạch mặt”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chị ta vẫn hậm hực: phát lì xì cái gì chứ? Phát rồi chẳng khác gì hai bên duy trì qua lại!
Không cho! Chị không thèm kết thân với cái nhà đó!
Phải biết rằng, có lần ngoài đường, chị ta từng định bắt chuyện với Bạch Nguyệt Quý, ai ngờ người ta vừa thấy đã bế con quay đầu đi luôn, chẳng thèm liếc lấy một cái.
Lúc trước chị ta cũng đâu được chia một giọt mật ong nào từ nhà đó, đủ biết nữ trí thức thành phố đó khinh nhà mình cỡ nào!
Thế thì kết thân cái gì? Người như vậy không sống lâu được đâu!
Chị ta dứt khoát không muốn thân thiết với nhà Chu Dã, nhưng lại muốn bám lấy nhà Cố Quảng Thu.
Vì sao? Vì nhà đó bây giờ sống có quy củ, có mặt mũi.
Chú Trương thì mỗi ngày chăn dê được 10 công điểm, bằng với một lao động khỏe mạnh chính thức.
Cố Quảng Thu thì càng khỏi nói, công điểm luôn trọn vẹn, không nghỉ ngày nào, lại còn nuôi lợn, vợ đẻ xong sắp quay lại đi làm, nhìn là biết gia đình này sắp giàu lên rồi.
Cho nên, kết thân với nhà này là đáng.
Thế là Tết năm nay, Chu Xuyên và chị dâu Chu dắt ba đứa nhỏ sang chúc Tết nhà chú Trương.
Việc này khiến cả thím Trương lẫn Cố Quảng Thu đều sững người, không ngờ họ lại đến.
Nhưng đã đến rồi thì cũng không tiện xua đuổi, Tết nhất rồi, chẳng lẽ lại gây chuyện?
Hơn nữa, dù có qua lại thì cũng chỉ là qua loa ngoài mặt, bản chất thế nào trong lòng bà Trương và Cố Quảng Thu đều rõ.
Chuyện này Chu Dã cũng nghe nói, nhưng anh chẳng thèm để tâm.
Anh biết rõ bản tính anh cả và chị dâu mình xưa giờ vẫn như vậy. Khi bố mất vì bệnh đột ngột, ông không để lại được gì, nhưng trước khi đi, vẫn lén dúi vào tay anh 50 đồng, bảo:
“Sau này con phải ra ở riêng, đừng ở cùng anh chị con.”
Số tiền ấy cuối cùng anh dùng để chữa bệnh cho mẹ, nhưng vẫn không đủ…
Không để ý thêm về chuyện nhà anh cả, Chu Dã rẽ sang nhà chú Đào hỏi mượn xe lừa. Rất nhanh, anh quay lại thông báo cho vợ:
“Vợ ơi, anh hỏi rồi, mồng năm chú Đào không dùng xe lừa, mình mượn được đó. Em thấy sao, mình chở Đâu Đâu với Đô Đô đi được không? Quấn kỹ cho bọn trẻ một chút là được.”
Nếu mượn không được, Bạch Nguyệt Quý chắc chắn không muốn dắt hai đứa nhỏ đi bộ xa. Nhưng nếu có xe, cô rất sẵn sàng đưa bọn trẻ đến thăm cậu mợ.
Thế là chuẩn bị lễ Tết xong, họ gọi luôn cả Cố Quảng Thu đi cùng.
Cố Quảng Thu đánh xe lừa, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý ôm hai đứa nhỏ ngồi phía sau.
Đâu Đâu và Đô Đô rất thích mấy loại xe này, lần trước chia gạo cũng ngồi xe kéo đi, từ đó sinh ra đam mê xe cộ.
Đến mùa tuyết rơi, hai anh em còn đòi ra ngoài chơi, Chu Dã liền cho hai đứa ngồi thử xe đạp, đứa nào cũng cười toe toét.
Lần này ngồi trên xe lừa, hai cậu bé cũng ngoan lắm, mặt mũi được quấn kín bằng khăn quàng tay Bạch Nguyệt Quý làm, chỉ để hở đôi mắt tròn xoe nhìn ngắm thế giới.
Thế nhưng mới đi được nửa đường, Đô Đô khẽ rùng mình, rồi bắt đầu nhúc nhích không yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-165.html.]
“Thằng nhóc tè rồi.” Chu Dã nói.
Anh đang bế Đô Đô trong lòng.
Bạch Nguyệt Quý bĩu môi: “Thằng nhóc thối này, trước khi đi mẹ đã bảo tè rồi, con không chịu tè, bây giờ mới đi được bao lâu đã tè ra quần!”
Chu Dã bắt đầu dỗ dành: “Ngoan nào, sắp tới rồi, nhịn thêm tí thôi.”
Nhưng Đô Đô từ bé đến giờ vốn là đứa ưa sạch sẽ, m.ô.n.g ướt là nhất định không chịu được. Nó gào lên đầy ủy khuất.
Đâu Đâu bên cạnh nhíu mày nhìn em trai, phát ra một tiếng “á u!” dường như đang nhắc em đừng khóc nữa.
Nhưng em trai không dễ chịu, tất nhiên không chịu nghe lời.
Chu Dã đành chuyển sang kế hoạch… đánh lạc hướng Đô Đô!
Trời băng đất tuyết như thế này, thay tã ngay giữa đường thì đúng là không thể. Dù có không vui đến mấy thì Đô Đô cũng đành phải chịu đựng thôi.
Cuối cùng cũng đến nhà họ Cố, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Anh mau bế Đô Đô vào thay tã đi.” – Bạch Nguyệt Quý nhìn gương mặt uất ức của Đô Đô mà bật cười: “Không biết giống ai mà lại sạch sẽ kỹ tính như vậy.”
Chu Dã bế Đô Đô, cầm theo gói đồ mang sẵn theo rồi vào nhà trước.
Ra ngoài mang theo con nhỏ thì tã bỉm là thứ không thể thiếu.
Bạch Nguyệt Quý bế Đâu Đâu, để Cố Quảng Thu mang theo hết quà Tết vào nhà.
Trong nhà, mợ Cố đã ra tận cửa đón, thấy Đâu Đâu thì liền đưa tay đón lấy: “Mau vào trong, mau vào! Bị lạnh rồi hả?”
“Quấn kỹ lắm, không lạnh được đâu ạ.” Bạch Nguyệt Quý vừa nói vừa chào: “Chúc mợ năm mới vui vẻ!”
Mợ Cố cũng vui vẻ đáp lại lời chúc Tết, mặt mày rạng rỡ. Khi thấy trong tay Cố Quảng Thu lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ thì bật lên: “Mang gì lắm thứ vậy?”
Cố Quảng Thu ra hiệu là vợ chồng em họ mang đến. Còn bản thân anh chỉ mang một bao cá đông lạnh.
Còn những thứ còn lại gồm: một túi đường đỏ, một túi đường trắng, một chai rượu, một con gà muối và một con thỏ muối, tất cả đều là quà Tết mà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị.
Gà muối và thỏ muối là do Chu Dã săn được, rồi Bạch Nguyệt Quý tự tay ướp muối. Nhà còn nhiều đồ tươi, mấy món muối này đương nhiên là đem đi biếu tặng.
Mợ Cố cũng không nói gì thêm. Vợ chồng đứa cháu mang quà đến mà còn cằn nhằn thì chẳng khác nào làm hỏng không khí Tết.
Chuyện đó là với Bạch Nguyệt Quý, còn với Chu Dã thì khác, mợ chẳng khách khí chút nào đâu.
“Anh Quảng Hạ, năm mới vui vẻ.” Bạch Nguyệt Quý cũng thấy Cố Quảng Hạ, liền mỉm cười chào.
“Chúc năm mới vui vẻ.” Cố Quảng Hạ cười đáp lại.
“Thím ơi, có phải em trai bọn cháu đến rồi không ạ?”
Lúc này, Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc, hai chị em đang chơi ngoài sân – nghe nói cặp sinh đôi em họ đã tới thì chạy ngay vào, hỏi Bạch Nguyệt Quý.
“Đúng rồi, em cháu đến rồi đấy. Mau vào trong nào.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Hai chị em chạy vụt vào nhà.
Trong nhà, Chu Dã đã nhanh chóng thay tã cho Đô Đô, lau sạch mông, thay đồ sạch sẽ. Cậu Cố thì đứng bên cạnh cười tít mắt nhìn.
Đô Đô vừa được thay sạch sẽ thì tinh thần lại vui vẻ trở lại, từ âm chuyển sang dương ngay lập tức.
“Thằng nhóc nhỏ xíu mà làm quá, khóc từ nửa đường đến giờ.” Chu Dã bật cười.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cậu Cố cười, bế cháu ngoại lên tay: “Đô Đô còn nhớ ông không nào?”
Tất nhiên là Đô Đô làm sao mà nhớ được. Nhưng khi ông lấy ra một quả bóng nhỏ được bó bằng rơm và lúa mì, ánh mắt của cậu bé liền sáng bừng lên.