Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 164.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 10:47:41
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đổng trí thức… tôi… tôi..."

Đứng trước mặt Đổng Kiến, Sở Sương không biết là do rượu hay do lời định nói khó mở miệng, cả khuôn mặt đỏ ửng như trái táo chín.

Một người vốn dĩ gọn gàng mạnh mẽ như cô, lúc này lại ấp a ấp úng như cô gái nhỏ lần đầu thổ lộ.

Đổng Kiến nhìn cô: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô. Hay là… để tôi nói trước nhé?”

Sở Sương mím môi, khẽ gật đầu.

Đổng Kiến nói: “Tôi vẫn luôn tin rằng, một ngày nào đó chúng ta sẽ được trở về. Không biết bằng cách nào, nhưng chắc chắn nơi đây không phải là điểm dừng cuối cùng.”

Sở Sương ngước lên nhìn anh: “Tôi biết mà. Đổng trí thức từ trước đến giờ luôn là người có lý tưởng và mục tiêu.”

Đổng Kiến nhìn về phía bầu trời còn phủ mờ sương tuyết xa xa: “Chúng ta chưa từng bị từ bỏ. Chúng ta không phải là những con tốt bị bỏ lại. Tôi luôn tin điều đó. Cô tin không?”

Sở Sương nghe đến đó, viền mắt đã đỏ hoe: “Tôi tin.”

Chính vì niềm tin ấy, bao năm qua cô vẫn kiên trì, chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho ai. Cô luôn tin một ngày nào đó mình sẽ có thể ngẩng cao đầu quay lại nơi thuộc về.

“Tôi cũng tin. Vẫn luôn tin.” Đổng Kiến nói “Trước đây bác gái Tôn còn muốn mai mối cho tôi, nhưng tôi từ chối. Vì hiện tại, tôi chẳng thể cho người ta điều gì, chẳng có lời hứa, chẳng có tương lai, nên tôi không muốn bắt đầu.”

Sở Sương hơi sững người.

“Đã tin thì phải tin đến cùng. Giống như Nguyệt Quý từng nói: ‘Tương lai ai mà đoán được? Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị.’ Có thể không lâu nữa, chúng ta sẽ được thấy ánh sáng.” Đổng Kiến cười “Khi ấy, mới là lúc nói những chuyện này một cách đàng hoàng.”

“Anh nói đúng.” Sở Sương lau nước mắt, nở nụ cười rồi gật đầu.

Thấy cô không bị tổn thương gì, Đổng Kiến mới nhẹ nhàng hỏi: “Vậy… vừa nãy cô định nói gì với anh?”

“Không có gì cả.” – Cô lắc đầu, khẽ mỉm cười.

“Ừ, vậy về nghỉ sớm đi.”

“Anh cũng vậy, Đổng trí thức.”

Đợi anh quay lưng rời đi, Sở Sương mới chầm chậm quay người, bước về phía khu nữ thanh niên trí thức.

Bên nhà họ Chu.

Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đang chuẩn bị bao lì xì. Ăn xong bữa tất niên rồi, tiếp theo đương nhiên là đi chúc Tết đầu năm.

“Em nói xem,” Chu Dã đột nhiên buông một câu đầy hóng hớt “Sở Sương có mượn rượu tỏ tình với Đổng Kiến không nhỉ?”

Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn anh: “Anh vừa nói gì?”

“Vợ à, em chắc chắn cũng nhận ra rồi chứ gì, đừng có giấu nữa, vợ chồng cùng chăn gối mà.” Chu Dã cười hì hì.

Bạch Nguyệt Quý cũng cười.

Cô đúng là nhìn ra được, Sở Sương thích Đổng Kiến.

Ngoại hình Đổng Kiến tuy không quá nổi bật, nhưng nhìn lâu lại rất dễ nhìn, hơn nữa khi tiếp xúc thì vô cùng dễ chịu. Anh ấy sống khiêm tốn, làm việc có nguyên tắc, có giới hạn rõ ràng, là người đàn ông có sức hút rất riêng.

Cho nên việc Sở Sương thích Đổng Kiến, thật sự không khó hiểu.

Nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không định nói gì thêm. Cô chỉ bảo Chu Dã: “Chuyện người khác, anh đừng có lo nhiều.”

“Anh không định can thiệp, chỉ là quan tâm một chút đến chuyện chung thân đại sự của bố nuôi Đâu Đâu thôi mà. Anh thấy Sở Sương là cô gái tốt.” Chu Dã nói rất thật lòng.

Bạch Nguyệt Quý cũng đồng ý. Sở Sương dù là về phẩm chất hay tính cách, đều không có gì để chê.

Nhưng theo như cô hiểu về Đổng Kiến, hiện tại anh không có ý định yêu đương. Nếu Sở Sương thực sự tỏ tình, e rằng chỉ nhận được lời từ chối nhẹ nhàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-164.html.]

Tuy nhiên, chắc cũng không quá thất vọng. Với tính cách của Đổng Kiến, anh ấy nhất định sẽ hiểu được và sẽ động viên Sở Sương tiếp tục sống tốt, tiếp tục hy vọng.

Người từng trải đều hiểu rằng, thích một người không nhất thiết phải ở bên người đó. Chỉ cần cùng nhau tiến bộ, hướng về tương lai tươi sáng, thì dù sau này không đi đến cùng, ký ức đó vẫn là điều đẹp đẽ trong tim.

Nhưng như đã nói, đây là chuyện của Đổng Kiến và Sở Sương. Bạch Nguyệt Quý không có thói quen xen vào chuyện riêng của người khác. Trừ phi người ta chủ động hỏi cô, thì cô mới xem xét mà góp ý.

Sau khi cùng Chu Dã gói bao lì xì xong, hai người bọc kỹ Đâu Đâu và Đô Đô lại, chỉ chừa mỗi khuôn mặt nhỏ xíu bên ngoài, còn thoa cả kem dưỡng để tránh nứt nẻ.

Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cũng thoa kem thơm, cả nhà thơm phức cùng nhau ra ngoài đi chúc Tết.

Tết năm ngoái, nhà họ chỉ có bao lì xì cho đi, năm nay không chỉ có cho, mà còn được nhận lại.

Đến nhà họ Trương, họ còn lì xì cho Tiểu Niên Sinh nữa.

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thì tỏ ra vô cùng tò mò với Tiểu Niên Sinh, mỗi lần đến là cứ phải ngắm một lúc lâu mới chịu thôi.

Dù gì Đâu Đâu và Đô Đô cũng đã rất nhỏ rồi, thế mà bây giờ còn có một đứa nhỏ hơn cả hai nữa, bảo sao không tò mò nhìn mãi chứ?

“Sau này Đâu Đâu với Đô Đô nhớ chơi với em nhé.” chú Trương cười nói.

Không biết có phải Đâu Đâu nghe hiểu không, mà lại “á u” một tiếng như đáp lời ông.

Còn Đô Đô thì cười híp mắt, cầm chặt lấy bao lì xì của mình, màu đỏ thật là đẹp, vừa nhìn đã thích mê, nên phải giữ thật chặt không rời tay.

Hai anh em trong mùa đông này quả thật tăng cân không ít, thịt tròn trịa, ai nhìn cũng yêu.

Không chỉ ngồi chơi bên nhà họ Trương, hai đứa còn được bế sang nhà lão đội trưởng chơi một lúc.

Nhà cũ của đội trưởng giờ đã khác. Lý Đại Hải và vợ đã dọn ra ở riêng.

Lúc biết có thể tách ra xây nhà, vợ Đại Hải chẳng chần chừ gì, lập tức về nhà mẹ đẻ gọi hai người em trai sang giúp đào móng, đúc gạch đất.

Cả Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà và mấy thanh niên khác cũng tham gia, chỉ trong thời gian ngắn đã dựng xong căn nhà đất mới.

Xây xong là dọn ra ngay, không do dự.

Hạt Dẻ Rang Đường

Bây giờ trong nhà chỉ còn lại lão đội trưởng và bác gái Tôn.

Người khác đến nhà, bác gái Tôn chưa chắc đã tiếp đón niềm nở. Năm nay là năm Tết tẻ nhạt nhất của bà kể từ khi mẹ chồng mất.

Con trai, con dâu đều dọn ra ở riêng, nhà vốn đông vui nay trở nên trống trải lạnh lẽo.

Đám cháu nội cũng chẳng ai qua, đúng là một lũ “bạch nhãn lang” như bà hay nói.

Với hoàn cảnh thế này, bác gái Tôn làm sao có thể vui nổi?

Thành ra ai đến chơi bà cũng chẳng buồn mặn mà.

Nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì khác. Trước đó, Bạch Nguyệt Quý đã tặng bà một hũ mật ong ngon cực kỳ – ngọt đậm, uống vào cổ họng mát rượi.

Còn Chu Dã thì càng khiến bà hài lòng. Lần trước khi bà bị bà cô nhà chị dâu Lý đánh nhầm, chính Chu Dã là người đầu tiên hét lên: “Đánh nhầm người rồi, đừng đánh nữa!” nhờ vậy bà mới kịp phản ứng ra là người bị đánh không phải là ai kia, mà là chính mình!

Câu nói đó, với bà khi ấy chẳng khác gì cứu tinh giáng thế, khiến bà nhớ mãi, đúng là tiếng Chu Dã hét lên!

Vậy nên khi thấy vợ chồng họ đến, bác gái Tôn liền tươi cười hớn hở: “Hai đứa đến rồi à, mau vào ngồi, ôi chao, hai thằng nhóc này bụ bẫm dễ thương quá trời luôn!”

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng cười chào hỏi: “Chúc Tết hai bác ạ,” rồi cùng vào ngồi chuyện trò với lão đội trưởng.

Ông đội trưởng còn bế cả Đâu Đâu và Đô Đô lên, người già đều thích trẻ con bụ bẫm ngoan ngoãn, nhìn thấy là cả tâm trạng cũng tốt theo.

Tuy nhiên, hai vợ chồng cũng không ở lại lâu, ngồi chừng mười mấy phút rồi đứng dậy cáo từ.

Trên đường về nhà, họ thấy ba chị em Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản đang đứng đợi ngoài cổng.

Ba đứa nhỏ nhanh chóng chắp tay đồng thanh chúc Tết: “Chú hai, thím hai, năm mới vui vẻ!”

Chu Dã cười lớn: “Năm mới vui vẻ!” rồi móc ra ba bao lì xì, đưa mỗi đứa một cái “Cầm lấy mà mua kẹo ăn nhé!”

Loading...