Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 163.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 10:47:05
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên nhà họ Cố lúc này đã bị hàng xóm láng giềng vây kín không kẽ hở, chuyện này thật sự quá ầm ĩ rồi!
Còn nhà mẹ đẻ của vợ Cố Quảng Hạ cũng sững sờ, họ vốn định đến để bênh vực con gái, ai ngờ lại chứng kiến cảnh tượng như thế này!
“Quảng Hạ, con nói cái gì vậy hả?!” – mẹ vợ anh là người đầu tiên hét lên.
“Tôi nói gì chưa rõ à? Tôi nói tôi muốn ly hôn, ngày tháng thế này tôi không sống nữa. Bảo cô ta thu dọn đồ đạc, từ đâu đến thì về lại chỗ đó!” Cố Quảng Hạ đáp dứt khoát.
Mẹ vợ anh ta tức đến run người, quay sang nhìn cậu Cố và mợ Cố: “Chẳng lẽ hai người cũng để mặc nó làm càn thế này sao?”
Cậu mợ Cố cũng có mặt ở đó, nét mặt lạnh tanh không nói gì.
Mãi đến khi bà ta chất vấn, mợ Cố mới lên tiếng: “Những gì Quảng Hạ nói cũng là điều chúng tôi muốn nói. Con gái nhà bà, nhà họ Cố chúng tôi không dám nhận nữa. Dọn dẹp đồ đạc đi, ly hôn rồi tìm nơi khác mà tái giá!”
“Các người…”
Bà mẹ vợ còn định la lối, nhưng bị ông chồng kéo lại.
Bố vợ nhìn Cố Quảng Hạ rồi nói: “Quảng Hạ à, chuyện này là vợ con sai. Bố đã mắng nó rồi. Chuyện vợ chồng nhà con thì để hai người tự giải quyết. Bố mẹ không can thiệp nữa.”
Dứt lời, ông lôi bà vợ đi, còn gọi cả mấy người khác: “Mấy người còn định làm gì nữa? Muốn ở lại ăn cơm à? Mau cút về đi!”
Thế là một đoàn người hùng hổ kéo đến, rốt cuộc lại lôi thôi lếch thếch mà quay về.
Còn vợ Cố Quảng Hạ thì hoàn toàn mất thế chủ động, bởi chị ta cũng đã nhận ra, lần này Cố Quảng Hạ thật sự muốn ly hôn.
Cái đồ đáng c.h.ế.t kia, đánh chị ta thành ra thế này mà còn muốn đuổi đi? Chẳng lẽ anh ta nóng lòng muốn tìm mẹ kế cho con sao?
Nhưng nhìn thế cục đã rõ ràng, chị ta không nói một lời nào, chỉ xách quần áo lao thẳng vào nhà.
Chị ta sẽ không ly hôn! Không ai được ép chị ta ly hôn!
Chị ta tuổi tác thế này rồi, ly hôn thì ai thèm lấy? Mà có lấy thì cũng là làm mẹ kế cho con người khác, cưới mấy ông già goá vợ, hoặc là hạng đàn ông không ra gì!
Chị ta đâu có ngu mà tự đẩy mình vào kết cục đó?
Hạt Dẻ Rang Đường
Chị ta còn chưa biết, Cố Quảng Hạ cũng có lúc cứng rắn đàn ông như vậy. Xem ra sau này không thể không kiêng dè rồi…
Bên nhà họ Cố dù có náo loạn như thế, thì cả đại đội Ngưu Mông vẫn chưa hay biết.
Từ sau khi Triệu Mỹ Hương không còn mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ, thông tin giữa hai bên chậm hẳn lại.
Nhưng không biết thì tốt, đỡ ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người.
Dù sao việc Cố Quảng Thu lên chức bố cũng là chuyện vui, còn Chu Dã thì rất có tình nghĩa, dẫn theo Lý Thái Sơn vào núi săn được mấy con gà rừng.
Lý Thái Sơn nhìn mà thèm thuồng: “Anh Dã, đợi vợ em sinh con, anh có đi săn gà cho em không?”
“Có.” Chu Dã gật đầu.
Lý Thái Sơn phấn khởi ra mặt, trong lòng vui không để đâu cho hết – Xem kìa, trong lòng anh Dã, mình cũng có trọng lượng đấy chứ!
Mấy con gà rừng này, hôm sau Chu Dã đem thẳng đến nhà họ Trương, đưa cho Cố Quảng Thu. Cố Quảng Thu chỉ định giữ lại hai con.
“Nhà em còn nhiều mà, mấy con này cứ để chị dâu bồi bổ trong tháng.” Chu Dã nói.
Khi Bạch Nguyệt Quý dẫn Đâu Đâu và Đô Đô qua thăm Trương Xảo Muội, thím Trương cũng nhắc chuyện này: “Cháu còn phải cho Đâu Đâu với Đô Đô bú, sao lại bảo Chu Dã mang nhiều gà thế đến?”
“Nhà cháu vẫn còn nhiều mà.” – Bạch Nguyệt Quý cười đáp.
Lúc cô mang thai sinh con, Cố Quảng Thu lo lắng không thiếu. Dù bận làm việc, anh vẫn ngày ngày ra sông bắt cá cho cô ăn.
Giờ đến lượt Trương Xảo Muội sinh con, không có gì dư dả, nhưng gà rừng là nhất định phải săn vài con về tẩm bổ.
Và Trương Xảo Muội đúng là đang ở cữ trong hạnh phúc.
Mẹ ruột đích thân chăm sóc tháng ở cữ, còn gì bằng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-163.html.]
Thêm vào đó, ăn uống đầy đủ nên chỉ trong mấy ngày, sắc mặt của Xảo Muội đã cải thiện rõ rệt.
Người ta vẫn nói, đời phụ nữ có hai cơ hội để thay đổi thể chất:
Một là trước khi dậy thì, phải được chăm sóc cẩn thận.
Hai là sau khi sinh con, gần như là một lần tái sinh.
Nếu biết điều dưỡng đúng cách, cả thể trạng lẫn tinh thần sẽ như lột xác.
Giống như Trương Xảo Muội, mới vài ngày mà khí sắc, thần thái đều hồi phục cực kỳ tốt.
Mà hôm nay… chính là giao thừa, đêm ba mươi Tết!
Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đang chuẩn bị bữa tối tất niên. Đổng Kiến cũng được mời đến, dù sao anh ta cũng là bố nuôi của Đâu Đâu, đêm Giao thừa tất nhiên phải ăn cùng rồi.
Còn Sở Sương cũng được mời tới dùng cơm tất niên.
Riêng Từ Nhã thì vận may không tệ, năm nay xin được cơ hội về thành phố thăm người thân. Sau lần trước ăn cơm cùng mọi người xong không lâu, cô ấy đã khởi hành về nhà rồi.
Vậy nên việc trông hai đứa nhỏ được giao cho Đổng Kiến, còn Bạch Nguyệt Quý, Chu Dã và Sở Sương cùng nhau nấu bữa tất niên.
Bạch Nguyệt Quý làm một món gà hầm dạ dày lợn, lấy cả con gà nhét vào trong dạ dày lợn, hầm chín rồi mổ ra, gà được vớt ra chặt miếng, dạ dày thái lát, tất cả lại cho vào nồi đun tiếp. Món này đúng chuẩn chính tông.
Ngoài món đó ra còn có thịt lợn hầm khoai tây, rồi thêm một nồi cá kho, đây là ba món chính, đủ mùi vị đậm đà.
Ngoài ra còn có miến khoai lang hầm cải thảo và chả chay hấp làm từ củ cải, hai món chay ngon miệng.
Cơm ăn kèm là gạo trắng nấu thơm dẻo.
Cả bữa cơm tất niên khi được dọn lên bếp thật sự là thơm nức một vùng, mùi thịt hầm cá kho bay khắp bốn phía.
Tất nhiên, hôm nay không chỉ mỗi nhà họ Chu thơm như vậy, mà nhà ai cũng lan tỏa hương Tết cả.
Bạch Nguyệt Quý cho Đô Đô bú, Chu Dã thì bón cơm cho Đâu Đâu, cả nhà cùng Đổng Kiến và Sở Sương ăn uống vui vẻ.
Hai anh em nhỏ được ngồi trong lòng bố mẹ, vừa ăn vừa vung vẩy hai chân nhỏ xíu, nhìn vô cùng hạnh phúc.
Hai đứa nhỏ được ăn trước, ăn xong Chu Dã bế lên đặt lên giường đất. Giờ hai anh em đã được hơn chín tháng, sắp tròn mười tháng rồi, trí lực phát triển rất nhanh, nhưng vẫn chưa thể vượt chướng ngại vật.
Chu Dã đặt ngang hai cái chăn bông ngăn lại, dù hai anh em có muốn bò qua, cũng không thể được.
Nhưng nếu chỉ có hai đứa, chắc chắn sẽ gào lên không chịu. May mà còn có “Sư tử nhỏ” đồ chơi yêu thích, nên chúng sẵn lòng nằm chơi ngoan ngoãn trên giường.
Vì vậy Chu Dã cũng yên tâm rót rượu.
Bạch Nguyệt Quý đang cho con bú, nên không uống, còn lại ba người thì ngồi nhâm nhi.
“Cho tôi chút xíu thôi.” Sở Sương thấy cơ hội hiếm có, cũng muốn nếm thử một ngụm, cười nói.
Chu Dã bật cười rót rượu cho cô, tất nhiên không khó dễ gì, chỉ rót một ít. Nhưng anh với Đổng Kiến thì thật sự muốn uống một bữa ra trò.
Chỉ là Sở Sương thuộc kiểu người uống rượu là đỏ mặt, mới uống một ngụm đã đỏ bừng cả mặt như con tôm luộc.
Bạch Nguyệt Quý bật cười, gắp một miếng thịt gà cho cô ấy bằng đũa chung: “Mau ăn miếng này đỡ rượu.”
Sở Sương cười: “Tôi tự làm được, cô cũng ăn đi.”
Còn nhìn sang Chu Dã và Đổng Kiến, quả thật hai người này tửu lượng mạnh, không hề có dấu hiệu gì cả.
Bữa cơm tất niên này, không nghi ngờ gì, vừa vui vẻ lại vừa ấm áp, đủ đầy.
Sau khi ăn xong, Sở Sương giúp Bạch Nguyệt Quý dọn dẹp rửa chén, rồi cùng Đổng Kiến ra về.
Khi gần đến khu nữ thanh niên trí thức, Đổng Kiến chuẩn bị quay lưng rời đi, thì Sở Sương gọi anh lại:
“Đổng trí thức.”
Đổng Kiến dừng bước, quay sang nhìn cô: “Sao thế?”