Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 161.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 10:29:27
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng năng lực của Chu Dã ra sao thì Bạch Nguyệt Quý rõ nhất, dù có thi đại học hay không, anh cũng chẳng thể kém đến mức nào.

Chỉ là Bạch Nguyệt Quý không muốn sống cảnh vợ chồng mỗi người một nơi.

Vì thế sau này nếu cô thi đỗ ra ngoài học, cô định sẽ đưa cả Chu Dã và Đâu Đâu, Đô Đô theo cùng.

Hai người không còn ông bà bố mẹ gì nữa, sau này nếu mang con theo, thì vẫn sẽ là Chu Dã chăm sóc là chính. Nhưng cứ để anh ở nhà chăm con thì lại quá thiệt cho anh, chắc chắn anh sẽ tìm người giúp trông.

Mà cô thì không yên tâm để con cho người ngoài giữ. Vậy nên người mà cô muốn nhờ giúp đỡ nhất chính là cậu mợ, hai người lớn tuổi nhất bên phía Chu Dã.

Đối với hai người đó, Chu Dã vẫn luôn coi như bố mẹ mà phụng dưỡng.

Bạch Nguyệt Quý nghĩ, nếu sau này hai người đồng ý, thì chuyện dưỡng già của họ cứ để vợ chồng cô lo liệu.

Nhưng mấy năm đầu, đúng là cần hai ông bà giúp một tay.

Hơn nữa sau này khi con lớn rồi, có thể đưa đi nhà trẻ, sẽ không vất vả cho hai ông bà nữa.

Chuyện thi đại học thì giờ vẫn chưa tiện nói ra, nên cô chỉ nhắc đến chuyện viết văn toàn thời gian, đề nghị để mợ sang đây giúp đỡ.

“Nếu mợ không sang giúp, thì em gần như chẳng viết nổi bản thảo nào đâu.”Bạch Nguyệt Quý nói.

Hiện tại cô có thể viết nhiều như vậy là nhờ có Chu Dã phụ trông con. Nhưng nếu Chu Dã đi làm, thì một mình cô không thể xoay xở hết với Đâu Đâu và Đô Đô được.

Một người mà làm ba việc thì đành chịu.

Chu Dã gật đầu: “Đợi đến Tết, anh qua nói chuyện với mợ.”

“Anh cứ bảo với mợ, sang bên mình thì không phải mang gì cả, mình lo ăn ở đầy đủ, mỗi tháng còn gửi mợ mười đồng.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã cười: “Năm đồng mợ còn thấy nhiều ấy chứ, mười đồng thì mợ không nhận đâu.”

Nếu ăn ở được lo rồi thì tiền ấy cơ bản là để dành được, mỗi tháng năm đồng, một năm là sáu mươi đồng.

Trong khi đội sản xuất mỗi năm chia thóc chia tiền, trừ đi lượng lương thực cả năm, thì chia đều ra mỗi nhà cũng chẳng được bao nhiêu.

“Anh tự tính sao cho hợp lý là được.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã gật đầu: “Được, chuyện này cứ để anh lo. Em yên tâm, mợ chắc chắn sẽ đồng ý.”

Bạch Nguyệt Quý cười: “Em còn lo mợ không đồng ý cơ.”

“Sao lại không đồng ý? Từ sau vụ bị tố cáo, em không biết mợ sốt ruột đến mức nào đâu, chỉ hận không thể dọn sang quản lý anh luôn ấy.” Chu Dã cười.

Chuyện mợ có chịu qua hay không để sau tính, giờ quan trọng là… loa phát thanh của đội bắt đầu vang lên rồi.

Thông báo tới từng nhà: sáng mai sáu giờ đội sản xuất sẽ mổ lợn!

Tin vừa phát ra, cả đội Ngưu Mông náo nhiệt chẳng khác gì đón Tết.

Chắc chỉ có nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý là không mấy phản ứng, vì quy tắc chia thịt lợn năm nay đã được thông báo: ai có công điểm cao thì được chia nhiều thịt, còn nhà họ thì công điểm gần như đội sổ, thử hỏi mai được chia bao nhiêu?

Quả đúng như vậy, sáng hôm sau sau khi mổ lợn xong, Chu Dã xách về nhà hai lạng thịt nạc và một cái dạ dày heo.

Thịt loại một là mỡ lợn thuần, loại hai là thịt ba chỉ có cả mỡ lẫn nạc, còn thịt nạc không thôi chính là loại ba.

Chu Dã được chia thịt nạc, lẽ ra là bốn lạng, nhưng Bạch Nguyệt Quý dặn anh lấy thêm một cái dạ dày, cái đó tính ngang hai lạng thịt nạc, vô cùng xứng đáng.

Mọi người cũng không ý kiến gì, vì thịt nạc thì vẫn hơn mấy phần ruột gan nội tạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-161.html.]

Tất nhiên không phải nói nội tạng không có giá trị, mà là so ra thì phần thịt của Chu Dã đúng là ít nhất rồi, coi như cũng công bằng.

Ai cũng được chia nhiều hơn anh. Có nhà được chia một miếng mỡ to đùng, như nhà họ Trần, năm nay chia tiền được hơn trăm đồng, chia thịt cũng được cả miếng mỡ lớn, đủ thắng gần nửa vại mỡ nước luôn.

Ai mà chẳng thèm đến đỏ cả mắt.

Đội sản xuất g.i.ế.c tổng cộng hai con lợn, chia sạch sẽ không sót một miếng.

Sau đó, cả bầu trời đội Ngưu Mông như phủ đầy hương thơm của mỡ lợn được thắng lên và thịt hầm tỏa ra khắp nơi.

Nhà họ Trương được chia cũng khá nhiều, ngoài thịt ra, thím Trương còn xin được một bộ ruột già.

Bà ấy biết làm sạch, xử lý rất cẩn thận, xào lên với dưa muối, mùi vị ấy, ôi chao… không chê vào đâu được!

Cố Quảng Thu ăn rất ngon miệng, thím Trương cũng thương con rể này như con trai ruột, cứ gắp đồ ăn cho anh, bảo anh ăn nhiều một chút.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chính lúc đang ăn món dưa muối xào lòng già thì Trương Xảo Muội chuyển dạ.

Dù trong lòng cũng lo lắng và quan tâm, nhưng cả thím Trương, chú Trương và Cố Quảng Thu đều vui mừng, sau khi đỡ cô về nhà nghỉ liền vội vàng đi mời bà đỡ Lý đến.

Vừa đến nơi, bà đỡ Lý đã cười nói: “Đứa nhỏ này thật có phúc, hôm nay chia thịt thì nó cũng ra đời!”

Thím Trương cũng cười theo: “Chu Dã cũng nói thế, bảo tôi đừng lo, đợi chia thịt xong thế nào cũng sinh! Đúng là trúng phóc!”

Bà đỡ Lý cười, bắt đầu kiểm tra cho Trương Xảo Muội. Trong suốt thời kỳ mang thai, Xảo Muội vẫn vận động đầy đủ, chỉ đến lúc trời đổ tuyết mới ngừng ra ngoài, còn trước đó thì vẫn đi nhổ cỏ heo, tuốt bắp, sau khi vào mùa đông cũng chịu khó đi dạo, vận động không thiếu gì.

Vì vậy, quá trình sinh con của cô ấy diễn ra khá nhanh.

Trưa hôm ấy bắt đầu đau bụng chuyển dạ, thím Trương kiểm tra xong thì bảo cứ đi lại nhiều vào, đau thì nghỉ, không đau thì cứ đi tiếp.

Bà đỡ Lý không ở lì lại nhà họ Trương, vì còn phải chờ mở cổ tử cung, mà quá trình này thì còn lâu mới xong, bà tranh thủ về nhà chợp mắt dưỡng sức, vì đoán là đêm nay sẽ phải thức trắng.

Quả nhiên, mãi đến sáng hôm sau, Trương Xảo Muội mới sinh hạ đứa con đầu lòng của cô ấy và Cố Quảng Thu.

Là một bé trai.

Chú thím Trương vui đến mức nước mắt cứ thế chảy dài vì hạnh phúc.

Cố Quảng Thu cũng mừng rỡ, cười toe toét không khép miệng lại được.

Trương Xảo Muội cũng cười, dù sinh con gần như đã vắt kiệt sức lực của cô, nhưng giờ sinh xong rồi, ngược lại lại cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn.

Thím Trương đưa cho bà đỡ Lý một bao lì xì sáu hào sáu.

Bà đỡ Lý vốn từ trước đến nay vẫn thế, đỡ đẻ không bao giờ ép buộc ai phải đưa tiền. Có những gia đình nghèo thật sự không có tiền, bà cũng vẫn đến giúp, không nề hà.

Thông thường trong thôn, ai sinh con xong cũng sẽ đưa cho bà khoảng hai ba hào, vừa phải, mà cũng thể hiện được lòng biết ơn. Bà là người nổi tiếng vừa rẻ lại vừa giỏi nghề.

Cho nên bà đỡ Lý lúc nào cũng bận rộn. Ngay trong ngày Trương Xảo Muội sinh, trong thôn còn có người khác cũng đang sinh. Bà vừa về nhà ăn cơm xong thì lại được mời đi gấp.

Nhưng vì lần sinh đó không phải con đầu lòng nên sinh rất nhanh, bà đỡ Lý chỉ mất chưa đầy hai tiếng là xong xuôi cả quá trình đỡ đẻ.

Nhà bên ấy đưa cho bà một bao lì xì hai hào, bà cũng vui vẻ nhận lấy.

Cũng vì bà đã lớn tuổi, trong một ngày đỡ liền hai ca sinh thì đúng là khá mệt. Mẹ của Thái Sơn biết vậy nên dặn con trai là Lý Thái Sơn đến cõng bà nội về nhà nghỉ.

Sau khi về đến nhà, bà đỡ Lý còn định cho cháu trai một hào để tiêu vặt.

Nhưng Lý Thái Sơn kiên quyết từ chối: “Bà để dành mà tiêu, giờ cháu đã trưởng thành, tự lập rồi, sao còn có thể lấy tiền của bà được, lấy thì cháu thấy cắn rứt lắm.”

“Cháu lớn thật rồi.” Bà Lý nghe xong, nở nụ cười hiền hậu, ánh mắt rạng rỡ.

 

Loading...