Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 160.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 10:01:58
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 160.
Mợ Cố tất nhiên cũng hiểu: “Không phải bảo tụi bây phải sống kham khổ như dân quê, mà là bảo tiết chế một chút thôi. Năm nay tụi bây gây động tĩnh cũng lớn lắm rồi đấy.”
Chưa nói đến chuyện sinh hoạt thường ngày, chỉ riêng hai việc mua lương thực và mua chiếc xe đạp Đại Kim Lộc kia, đã đủ ầm ĩ rồi.
Lương thực thì thôi không nói, chứ cái xe Đại Kim Lộc kia, vợ chồng ông bà thật sự cảm thấy không cần thiết đến thế, quá gây chú ý.
“Động tĩnh lớn cũng hết cách rồi, nhà cháu sống tốt thì người ta sẽ ghen. Nhưng giờ cái người tố cáo nhà cháu đã gặp kết cục như thế, sau này ai muốn ghen tị cũng phải dè chừng lại.”
Anh vốn không định sống tiết kiệm gì cho cam, có tiết kiệm cỡ nào thì người ta muốn ghen vẫn cứ ghen.
Cậu mợ Cố im lặng không nói gì.
“Cậu mợ đừng lo cho bọn cháu nữa, bọn cháu sống sao trong lòng có tính cả rồi.”
Hai ông bà liếc anh một cái: “Có tính toán mà bị người ta tố cáo à?”
“Cứ để người ngoài họ ghen đi, sau này còn có nhiều chuyện để họ ghen tị hơn nữa cơ. Vợ cháu bây giờ bắt đầu dạy Đâu Đâu với Đô Đô học chữ rồi, sau này sẽ nuôi chúng nó vào đại học.”
“Chúng nó còn bé tẹo thế, đã bắt đầu dạy học rồi?” Cậu Cố sửng sốt.
“Vợ cháu nói, học hành phải bắt đầu từ nhỏ, bây giờ dạy, sau này dạy tiếp. Với năng lực của vợ cháu, sau này chắc chắn nuôi được hai đứa thành sinh viên đại học, ai mà chẳng ghen tị đến chết! Cháu đây là muốn cho mấy kẻ mắc bệnh đỏ mắt cứ thế mà đỏ suốt đời luôn!”
Cậu Cố trừng mắt lườm anh.
Mợ Cố cũng không nhịn được: “Cháu không thể bớt náo loạn lại à?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Không bớt được, xuất sắc quá, đè không nổi.”
Hai ông bà: “…”
Chu Dã nói: “Mau ăn canh thịt dê đi, ăn lúc còn nóng. Vợ cháu nấu xong là bảo cháu đem qua liền, đừng để uổng tâm ý của cô ấy.”
Lúc này ông bà mới mỗi người cầm một bát, bên trong còn có mấy miếng thịt dê to.
Chu Dã cười tươi nhìn họ ăn xong mới quay về.
Chu Dã vừa đi khỏi, mợ Cố thở dài: “Ông xem đó, thằng nhóc này căn bản chẳng coi chuyện đó ra gì, chẳng hề bận tâm, thế thì làm sao mà yên lòng nổi chứ?”
Cậu Cố nói: “Làm sao được nữa, cứ kệ nó đi thôi.” Khuyên cũng vô ích.
Vợ chồng ông bà thì đang lo cho cháu, còn con dâu nhà bên – vợ của Cố Quảng Hạ – thì đang tức điên lên. Chờ đến khi chồng từ ngoài về sau buổi đánh cá, chị ta không nhịn được liền càm ràm.
Chu Dã mang đến hai hũ canh thịt dê, vậy mà ông bà không để lại miếng nào cho cháu nội, ăn sạch trơn!
Cái mùi thơm của canh dê vừa rồi, chị ta còn ngửi thấy rõ ràng, thơm đến mức nước miếng suýt chảy, còn dặn con gái là nếu được ăn thì nhớ mang về cho mẹ một miếng.
Kết quả chẳng được gì cả.
Quảng Hạ chẳng thèm cãi với chị ta, đưa mẹ một con cá, còn lại một con thì giữ lại để nấu.
Tổng cộng cũng chỉ bắt được hai con.
Quảng Hạ thở dài. Trình độ đánh cá của anh ta không tốt lắm. Hồi trước có Quảng Thu thì mùa đông nhà họ cách một ngày lại có cá hầm ăn.
Tay nghề bắt cá của Quảng Thu quả thật rất giỏi, sau khi có tuyết, ngoài việc cùng đi săn, hầu như ngày nào Cố Quảng Thu cũng đi bắt cá.
Chẳng thế mà mấy hôm nay, chú thím Trương không lúc nào thiếu món cá hầm, trong chum sau vườn còn chất đầy cá đông lạnh.
Không chỉ bên đó, nhà Bạch Nguyệt Quý cũng tích trữ được khá nhiều cá đông lạnh, đều là do Cố Quảng Thu mang sang.
“Biết hôm nay Chu Dã đến thì đã bảo nó mang theo ít cá đông lạnh rồi, nhà còn nhiều lắm.” Thím Trương đến thăm Đâu Đâu và Đô Đô, nói với Bạch Nguyệt Quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-160.html.]
Bạch Nguyệt Quý nói: “Chị dâu sắp sinh rồi, cứ để dành cá cho chị ấy tẩm bổ sau sinh.”
Thím Trương cười: “Đợi đến Tết thì bảo Quảng Thu mang sang.”
Con rể là khách đến nhà họ Trương, đâu phải con rể sống nhờ ở rể, bên kia vẫn phải có phần hiếu kính.
Đang nói thì Chu Dã quay về.
“Thím đến ạ?” Chu Dã cười nói.
Thím Trương cười: “Mới biết cháu đi thăm ông bà thông gia, không thì đã nhờ mang ít cá đông lạnh qua rồi.”
Chu Dã cười đáp: “Để dành cho chị dâu dùng lúc ở cữ đi ạ. Lúc cháu đến thì anh Quảng Hạ còn đang đi bắt cá, không thiếu cá đâu.”
Thím Trương nói: “Quảng Hạ là Quảng Hạ, Quảng Thu là Quảng Thu, Tết đến vẫn phải mang cá qua cho bên đó.”
“Vâng ạ.” Chu Dã cũng không có ý kiến gì.
Đâu Đâu và Đô Đô vừa thấy bố về liền lao tới ôm lấy anh.
Chu Dã cười rồi bế hai đứa lên, nói đùa: “Xem ra đứa trẻ này chờ đến lúc chia thịt mới chịu ra đời đấy nhỉ?”
Câu này khiến thím Trương bật cười: “Chứ còn gì nữa, bà đỡ Lý nói cũng đến ngày rồi mà cứ không chịu ra.”
“Thím cứ chờ xem, đợi chia xong thịt, biết trong nhà có thịt ăn rồi, thế nào cũng chịu ra ngay.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái: “Không đứng đắn gì cả.”
Nhưng thím Trương thì cười rất vui, còn hỏi: “Qua bên đó có bị cậu mợ mắng không đấy?”
“Thím đúng là đoán như thần. Cháu vừa qua là suýt nữa bị túm tai dạy dỗ rồi. Nhưng mà vợ cháu kiếm tiền giỏi thế, chẳng lẽ còn bắt cô ấy phải ấm ức thiệt thòi? Thế thì khổ quá.” Chu Dã vừa cười vừa đáp.
Thím Trương tuy cười, nhưng cũng nhắc nhở Bạch Nguyệt Quý: “Dù vậy cũng nên chú ý một chút.”
“Vâng ạ.” Bạch Nguyệt Quý biết bà nói là vì quan tâm, nên gật đầu.
Thím Trương ngồi lại một lúc rồi cũng về.
Lúc này, Bạch Nguyệt Quý mới hỏi: “Cậu mợ giận thật à?”
“Giận chứ sao không? Hai người hợp lực lại mắng anh một trận. Nhưng mà dưới miệng lưỡi ba tấc không xương của anh, cuối cùng họ cũng chỉ đành bịt mũi chịu trận thôi.” Chu Dã cười hì hì.
Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười.
“À đúng rồi, anh nói với mợ là giờ em mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng tiền nhuận bút rồi đấy.”
Bạch Nguyệt Quý khẽ gật đầu. Từ sau khi bắt đầu vào mùa đông, cô có nhiều thời gian hơn, phần lớn thời gian là Chu Dã chăm con, còn cô thì qua gian nhà phía tây để viết lách.
Hai ba tháng gần đây, mỗi tháng cô đúng là có thể kiếm được ba mươi đồng thật, bởi mấy bài tạp văn ngắn kia, chỉ cần có thời gian rảnh, mỗi ngày cô có thể viết được hai bài liền mạch, như nước chảy mây trôi.
Thêm cả viết sách nữa, nên chỉ cần nỗ lực một chút, thì mục tiêu ba mươi đồng một tháng hoàn toàn không khó.
Vì vậy trong lòng cô cũng nảy ra một ý tưởng.
Nhân lúc này, cô liền hỏi Chu Dã: “Anh nói xem, mợ có chịu dọn sang nhà mình ở không?”
Chu Dã sửng sốt: “Vợ à, ý em là…”
“Nhà mình đúng là đang gây chú ý, nhưng nếu em xin được ba mươi đồng tiền nhuận bút mỗi tháng thì mọi ánh mắt sẽ dồn hết vào em, sẽ không ai nghi ngờ đến anh nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Đây là một lý do, còn một lý do nữa là năm nay đã là năm 1973 rồi, chỉ còn ba năm nữa thôi là đến năm 1977, năm khôi phục kỳ thi đại học.
Đến lúc đó, cô nhất định phải thi đại học và ra ngoài.
Còn về phần Chu Dã, tuy hiện tại anh cũng bắt đầu đọc sách, nhưng mỗi năm cũng chỉ có lúc này là có thể rảnh để học, lại còn phải chăm con, thời gian đọc sách cực kỳ ít, khả năng thi đậu không cao.