Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 158.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 09:36:29
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã từ thành phố bắt xe về huyện, đến bến xe liền ghé chỗ giữ xe đạp trả ít tiền rồi lấy chiếc “đại kim lộc” của mình ra.

Đây là lần cuối cùng anh vào thành phố trong năm nay, vì hôm đó đã là 22 tháng Chạp, chỉ còn hai ngày nữa là chia thịt, cách Tết cũng chỉ còn bảy, tám ngày, chắc chắn không có thời gian đi lại nữa rồi.

Vì vậy, nhân lúc còn ở thành phố, anh tranh thủ dạo một vòng.

Ban đầu muốn tìm lại bà cụ bán vải lần trước, nhưng không thấy đâu, bà ấy có lẽ đã rời chỗ cũ.

Cũng không lạ, làm nghề này ai lại có chỗ cố định?

Dạo chợ xong, thấy cũng gần giờ, Chu Dã liền đạp xe về nhà.

Lúc ra khỏi nhà, anh mang theo một cái giỏ tre, đến khi về, giỏ vẫn còn, nhưng lúc đến cổng thôn, anh nhét thêm vài cục đá bên trong, để trông như đang chở đồ nặng.

Bên trên còn phủ cỏ khô, không ai biết bên trong là gì.

Đạp xe về thôn, gặp ai cũng vui vẻ chào hỏi rất lễ độ.

“Chu Dã đấy à, đi đâu đấy?” Mẹ của Thái Sơn hỏi khi thấy anh.

“Lên huyện mua chút thịt dê về.” Chu Dã lập tức cười đáp.

“Ôi dào, hai hôm nữa là được chia thịt rồi, còn đi mua gì nữa?” Bà liếc nhìn cái giỏ tre.

“Thím ơi, năm nay mợ cháu giúp nhà cháu nhiều lắm. Nếu không có mợ ấy, lúc vợ cháu sinh, cháu không biết phải xoay xở ra sao. Hôm nay tiện đường đi gửi bản thảo cho vợ cháu, gặp được người bán thịt dê, liền mua một ít đem về biếu mợ và cậu cháu, cảm ơn họ đã giúp đỡ.”

“Ra là thế à. Đúng là đứa trẻ hiếu thuận, từ nhỏ đã thấy thế rồi.” Mẹ Thái Sơn cười rạng rỡ.

“Cháu đi trước nhé thím. Rảnh thì qua nhà cháu chơi!”

Mẹ Thái Sơn vui vẻ gật đầu:

“Đi cẩn thận!”

Nhìn bóng lưng anh xa dần, hàng xóm không khỏi ngưỡng mộ:

“Nhà họ Chu đúng là khấm khá thật đấy. Chu lão nhị chỉ trong một năm từ tay trắng mà có vợ có con, còn có cả xe đạp to! Ghê thật!”

Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, không ai dám ghen ghét nữa.

Từ sau khi danh tiếng “tà khí” lan xa, chẳng ai dám chọc anh.

Bởi ai chọc là gặp họa liền tay, thậm chí trời cũng không tha.

Cứ nhìn nhà họ Giang mà xem, có ai còn dám không tin?

Chu Dã gần về đến nhà thì gặp ngay bác gái Giang.

“Ôi trời, bác gái ơi, trời lạnh thế này mà dì ra ngoài một mình à? Trơn lắm đó, cẩn thận kẻo ngã.” Chu Dã vẫn giữ nụ cười lễ phép.

Bác gái Giang đang xách một cái giỏ tre, nhìn thấy anh liền giật cả mình, mặt co giật một cái.

Hóa ra bà ta vừa đi xin “Hoàng Đại Tiên” phán xử, muốn biết nhà mình bị tai họa có phải là vì Chu Dã giáng họa không.

Lễ cúng này bà bỏ ra tận 5 hào tiền mặt và 4 quả trứng gà, phải nói là cực kỳ thành tâm.

“Khi thần nhập xác”, bà đồng cốt nhọn giọng nói:

“Chuyện này không liên quan đến Chu Dã! Nhưng mà… tuyệt đối không được đụng vào hắn, bởi trên đầu hắn có thần linh phù hộ, ai dám đụng là ai tiêu đời!”

Lại nghĩ đến lời đồn khắp thôn, rồi chuyện con trai mình đi tố cáo rồi bị lật mặt bắt gian… bà càng tin lời đồng cốt là thật.

Lúc này thấy Chu Dã cười toe toét, bà chỉ cảm thấy rùng cả mình:

“Tên nhóc này đúng là… tà môn thật!”

“Bác nhìn gì mà dữ vậy? Mặt cháu có dính gì à?” Chu Dã cười tủm tỉm hỏi.

“Không… không có gì…” Bác gái Giang vội vàng phủ nhận, còn định nắm lấy tay anh giả vờ thân thiết.

Nhưng Chu Dã tránh ngay một bước, trêu đùa:

“Ấy ấy, bác làm gì vậy? Bác định lợi dụng cháu à? Già rồi còn thế, không được đâu nhé!”

Bác gái Giang giật giật khóe miệng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-158.html.]

“Cháu à, bác muốn xin lỗi. Bác không biết Đại Hổ làm chuyện thất đức như vậy. Nếu biết, bác đã đánh c.h.ế.t nó từ đầu rồi. Thật là vong ân phụ nghĩa mà! Cháu còn từng cứu thằng Cẩu Thặng của nhà bác nữa mà…”

Chu Dã nhìn thẳng bà ta, cười mà như không:

“Bác nói đúng, Giang Đại Hổ đi tố cháu, chính là vong ân phụ nghĩa. Nên bị vợ dẫn người đi bắt gian là đáng đời. Gieo nhân nào gặt quả nấy, bác bảo có đúng không?”

Bác gái Giang quýnh lên:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bác biết là Đại Hổ sai! Nhưng giờ nó ra nông nỗi đó rồi, cháu có thể đừng chấp nhặt nữa không?”

Bị người có “thần minh phù hộ” ghim vào, liệu con trai bà còn có đường sống?

Dạo gần đây, Giang Đại Hổ sợ đến mức không dám bước ra khỏi cửa, gần như bị dọa vỡ mật.

Mà Chu Dã thì vẫn cười nhàn nhạt, lưng thẳng, chân đạp vững vàng lên con “đại kim lộc”, hướng về phía nhà mình, gió lạnh rít qua tai, nhưng lòng lại vô cùng ấm áp.

Bác gái Giang giờ đã hoàn toàn tin rằng: muốn hóa giải tai họa, chỉ còn cách cầu xin Chu Dã tha thứ!

Nhưng Chu Dã chỉ cười nhạt:

“Bác nói với cháu làm gì? Phải về mà nói với Giang Đại Hổ ấy, xem anh ta nghĩ sao. Vấn đề là ở anh ta, không phải ở cháu.”

Nói xong, anh không buồn quan tâm nữa, dắt xe thẳng một mạch về nhà, đóng sầm cửa lại.

Bác gái Giang gọi hai tiếng không thấy anh quay lại, suýt nữa thì buột miệng chửi một câu, nhưng nghĩ tới “người có thần minh phù hộ”, lời đến miệng lại nuốt ngược xuống.

Tới khi gần về đến nhà, bà ta đột nhiên trượt chân suýt ngã sấp mặt.

Lúc đó mặt mày tái mét, hồn vía bay mất, vì rõ ràng bà đi từng bước rất vững, vậy mà chỉ vừa khởi tâm muốn rủa Chu Dã, lại suýt ngã vỡ đầu!

Bà lập tức nhìn quanh rồi lẩm bẩm với không khí:

“Tôi không chửi, tôi không chửi cậu ấy đâu!”

“Bà nói gì thế?” Cẩu Thặng hỏi khi thấy bà thì thầm tự nói một mình.

Nhưng bà chẳng thèm để ý, quay người về hướng nhà Chu Dã vái vái mấy cái, rồi chạy một mạch vào nhà tìm con trai cả.

“Con… có thật lòng hối cải chưa?” Bác gái Giang nhìn chằm chằm Giang Đại Hổ, tóc tai bị cạo trọc như chó gặm, sắc mặt u ám như tro tàn.

“…”

“Không được có bất kỳ ý đồ xấu nào với Chu Dã nữa! Chuyện này rõ ràng là tại mụ đàn bà kia nghe gió ngoài đường, rồi tự ý dẫn người đi bắt gian, chẳng dính gì đến Chu Dã hết! Đây là lời của Hoàng Đại Tiên, chính miệng nói đó!”

“…Mẹ đi hỏi ông ta thật à?”

“Thật! Mẹ bỏ ra tận năm hào tiền và bốn quả trứng đấy! Hoàng Đại Tiên nhập xác nói rõ ràng: Con gặp vận đen là vì đi tố cáo Chu Dã! Cậu ta trên đầu ba thước có thần minh bảo hộ, ai hại cậu ta người đó tự chuốc họa!

“Mẹ vừa gặp cậu ta ngoài đường, chỉ mới nảy ra ý định chửi thôi, còn chưa kịp mở miệng, đã suýt ngã gãy cổ, con bảo thần có linh không?”

Giang Đại Hổ nghe mà im lặng, trong lòng nửa tin nửa sợ.

Hồi trước, anh ta từng coi thường mấy chuyện mê tín này.

Hoàng Đại Tiên từng phán anh ta có bốn đứa con trai, lúc đó hắn còn cho là lừa gạt.

Kết quả, Triệu Mỹ Hương sinh ba đứa con trai, rồi mãi không đẻ được nữa.

Anh ta nghĩ “Xem đi, chỉ là bịp bợm”.

Cho đến khi Lý Tiểu Liên cho anh ta một đứa con trai, chính là Đại Bảo.

Vậy là đủ bốn.

Từ lúc đó, anh ta tin đến chết.

Chuyện anh ta và Lý Tiểu Liên đã che giấu nhiều năm, Đại Bảo cũng lớn rồi, chẳng ai hay biết.

Thế mà chỉ vì một lần tố cáo Chu Dã, toàn bộ bị bóc sạch, nhà cửa rối loạn, bản thân bị làm nhục đến mức cạo đầu, bêu xấu cả làng.

Mà Chu Dã thì vẫn yên ổn, còn càng sống càng sung túc, càng ngày càng giàu.

“Không tin không được nữa rồi…” Trong đầu anh ta chỉ còn đúng một câu này.

Bởi vì, có những người… thật sự không thể động vào.

Loading...