Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 154.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 08:50:44
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Đổng Kiến nói xong, Sở Sương nhìn sang Bạch Nguyệt Quý và nói: “Hai người đúng là bị người ta đỏ mắt rồi đấy.”
Hứa Nhã cũng gật đầu: “Không sai, chắc chắn có người đi tố cáo nhà các cô.”
Bạch Nguyệt Quý chỉ cười nhạt: “Cứ để họ tố đi. Tôi với Chu Dã ngacây ngay không sợ c.h.ế.t đứng. Trời quản, đất quản, chẳng lẽ còn quản được chuyện tôi ăn ngon một chút để nuôi con? Nhà tôi gốc gác trong sạch, tổ tiên đều là bần nông với công nhân, có điều tra cũng không sợ.”
Chu Dã cũng phụ họa: “Đúng thế, em đừng lo, trước sao sau vậy, mình sống đàng hoàng thì có gì mà sợ!”
Dù thân phận anh không trong sạch, nhưng lòng anh ngay thẳng! Không như mấy kẻ âm thầm đi làm chuyện tổn đức!
Đổng Kiến cũng chỉ là nhắc khéo họ nên sống kín đáo hơn một chút, nhưng hai vợ chồng này rõ ràng chẳng hề để tâm, anh ta chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Cũng không nói thêm nữa, dù sao chuyện này đúng là căn bệnh ghen tị thường thấy ở thôn quê.
Tiền nhuận bút là kiếm được đàng hoàng, lãnh đạo công xã đã xem xét rồi, đều là bài vở thật sự được báo đài nhận đăng, nên sau khi nghe xong, lãnh đạo chỉ hỏi cho biết, rồi cũng bỏ qua, không làm khó dễ gì thêm.
Mà chuyện kiểu này ở quê thì có thiếu gì?
Đang nói chuyện vui vẻ thì Đâu Đâu với Đô Đô tỉnh ngủ.
Hai bé ngày nào cũng có giấc ngủ trưa cố định.
Buổi sáng dậy từ bảy tám giờ, ăn sáng xong là chơi đến đầu giờ chiều. Đến khoảng một, hai giờ sẽ ngủ một giấc đến ba bốn giờ chiều.
Hai cục cưng bụ bẫm, sạch sẽ thơm tho, làn da trắng trẻo, người mũm mĩm đáng yêu, ai mà nhìn chẳng thích?
Sở Sương và Hứa Nhã mỗi người bế một đứa, vừa ôm vừa xuýt xoa yêu quý.
Hai bé vừa được mẹ mặc quần áo xong đã bị người ta bế đi. Nhìn lại, à, là người quen.
Đổng Kiến trước nay chưa bế đứa trẻ nào, nay thấy hai cục bông tròn vo này cũng thấy đáng yêu, liền chìa tay ra bế lấy bé từ tay Sở Sương, cười nói: “Thằng bé này kháu quá.”
Bị đổi sang tay người lạ, Đâu Đâu nhìn anh một cái, ồ, người này không quen. Nhưng lại nhìn thấy bố mẹ đều đang ở đó thì yên tâm ngay.
Chỉ cần bố mẹ ở bên, ai bế cũng được.
Còn nếu bố mẹ không có mặt, thì ai cũng đừng hòng động vào.
“Thích không?” – Chu Dã cười hỏi.
“Thích chứ.” Đổng Kiến gật đầu “Hai bé này, cho tôi xin một đứa làm con nuôi đi.”
Chu Dã sững người trong giây lát, còn đang định đùa “muốn thì tự kiếm vợ mà sinh”, ai ngờ Đổng Kiến lại nói vậy, thế là liền bật cười.
Bạch Nguyệt Quý cũng cười, lại rất vui khi người tài như Đổng Kiến nhận con mình làm con nuôi: “Được chứ, anh muốn nhận đứa nào?”
“Đứa tôi đang bế đây, là anh hay em thế?” – Đổng Kiến hỏi.
“Là anh.” Bạch Nguyệt Quý cười “Tên ở nhà là Đâu Đâu, tên thật là Chu Triệt – chữ Triệt trong ‘thanh triệt’.”
Hứa Nhã liền hỏi: “Thế Đô Đô tên thật là gì?”
“Đô Đô tên Chu Diệp – chữ Diệp trong ‘diệp nhiên.” Bạch Nguyệt Quý đáp.
“Một nước, một lửa?” Sở Sương nghe xong là đoán ngay được ý nghĩa tên.
“Ừ.” – Bạch Nguyệt Quý gật đầu.
“Nhưng mà Chu Diệp với Chu Dã, nghe như hai anh em vậy đấy.” Sở Sương đùa vui.
Bạch Nguyệt Quý cũng cười: “Tôi cũng từng nghĩ vậy, định đổi tên, nhưng bố nó bảo thế này hay rồi, anh ấy không để ý thì tôi cũng kệ.”
“Thế là hay rồi còn gì.” Chu Dã nói. “Tên tôi với tên thằng bé đâu có giống hẳn, khác chữ, khác âm, có sao đâu.”
Tên của hai đứa nhỏ là Chu Dã đặt rất kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-154.html.]
Anh từng mang vài quả trứng gà sang nhờ lão Niên, hàng xóm lão thôn trong thôn – xem giúp.
Dân trong thôn ai dọn nhà, dựng nhà, cưới hỏi đều thích đến lão Niên nhờ xem ngày. Tuy thời nay không còn chuộng phong tục ấy, nhưng nhiều thói quen vẫn ăn sâu vào máu.
Sau khi Đâu Đâu và Đô Đô sinh không lâu, Chu Dã đã mang trứng sang nhờ lão Niên xem bát tự.
Kết quả: một đứa thiếu Thủy, một đứa thiếu Hỏa.
Dân vùng này có tục lệ, tên gọi nên dùng chữ bổ trợ cho mệnh.
Vậy nên, tên Đâu Đâu có chữ “Triệt” – bộ thủy.
Tên Đô Đô có chữ “Diệp” – bộ hỏa.
Chỉ riêng việc chọn chữ Triệt và Diệp cũng đã trải qua một phen vất vả, Bạch Nguyệt Quý viết ra một loạt chữ, như Dương, Ba, Trạch, Vỹ, Dục… cuối cùng để Chu Dã đem cả danh sách lên mộ bố mẹ xin bốc thăm.
Và bốc ra đúng hai chữ: “Triệt” và “Diệp”.
Chu Dã thấy thế là hợp ý trời, bố mẹ chọn gì thì đặt vậy.
Thế là hai cậu con trai, một tên Chu Triệt, một tên Chu Diệp, cứ thế định xuống.
“Chu Triệt, cái tên này hay đấy.” Đổng Kiến gật đầu khen ngợi, rồi quay sang Chu Dã nói:
“Cậu chọn lấy ngày đẹp, xem giờ tốt, tôi sẽ chuẩn bị quà nhận con nuôi cho Đâu Đâu. Đến lúc đó làm thêm một mâm cơm, từ nay nó là con trai nuôi của tôi.”
“Được thôi.” Chu Dã cười đồng ý.
Anh không hề biết tương lai Đổng Kiến sẽ thành đạt ra sao, nhưng anh biết rõ con người này đàng hoàng, chân thật, nhân phẩm vững vàng, gửi con cho anh ta làm bố nuôi, chắc chắn không thiệt.
Đợi đến tầm giờ ăn, mọi người cùng ngồi vào bàn.
Món gà rừng hầm nấm và nồi hầm thập cẩm được dọn lên, ba người Đổng Kiến ăn đến mức vừa xuýt xoa vừa liên tục giơ ngón cái khen ngợi Bạch Nguyệt Quý.
Đến lúc ra về, Đổng Kiến vẫn không quên dặn Chu Dã mấy lời, bảo anh nên cẩn thận một chút với hàng xóm xung quanh.
Bởi vì chuyện sinh hoạt nhà họ bị tố giác lên tận công xã, rõ ràng là do người ở rất gần nghe ngóng được mà báo lên.
Phạm vi tình nghi lập tức thu hẹp lại.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Trong lòng có manh mối rồi chứ?” Đổng Kiến nhìn anh hỏi.
“Ừm.” Chu Dã gật đầu.
“Chuyện này coi như qua rồi, sau này chỉ cần chú ý hơn một chút là được.” Đổng Kiến lớn hơn Chu Dã mấy tuổi, lại sắp thành bố nuôi của Đâu Đâu, nên cũng có quyền dặn dò.
Chu Dã gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Lúc anh quay về nhà, Bạch Nguyệt Quý liền nói ngay:
“Người tố cáo nhà mình, chắc là nhà lão Giang phải không?”
Chu Dã sửng sốt: “Vợ à, sao em biết?”
Ngay cả trước khi Đổng Kiến nhắc đến, trong lòng anh cũng đã có vài đối tượng nghi ngờ. Mà sau khi được nhắc khéo, anh gần như chắc đến tám, chín phần là nhà lão Giang gây ra!
Khu này chỉ có vài hộ: nhà Lý Phong Thu, chú Trương, nhà lão Giang và nhà lão Niên. Cộng thêm nhà họ nữa là đúng năm hộ.
Nhà Lý Phong Thu và nhà lão Trương thì không cần nói, thân thiết như ruột thịt.
Nhà lão Niên lại càng không khả nghi, gia cảnh cũng thuộc diện tốt, mấy đứa con trai đều là lao động chính, còn có con út đi lính gửi tiền về đều đặn. So với nhà đội trưởng còn khá hơn vài phần, chỉ là họ quá kín tiếng.
Với Chu Dã, nhà lão Niên chưa bao giờ có hiềm khích. Trước kia đặt tên cho Đâu Đâu và Đô Đô cũng nhờ lão Niên xem bát tự. Nhà người ta có phiếu thịt cũng đi mua thịt ăn, có lý gì phải ghen tức?
Chỉ có nhà lão Giang, Giang Đại Hổ thì khỏi nói, ghen ghét nhà anh đến độ đỏ cả mắt!
Không dám khẳng định hoàn toàn, nhưng nói rằng tám, chín phần là Giang Đại Hổ thì hoàn toàn có căn cứ!
Thế mà vợ anh, người vốn chẳng bao giờ quan tâm chuyện thôn xóm thị phi, lại đoán trúng ngay lần đầu, bảo sao Chu Dã không giật mình?