Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 152.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 08:14:28
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tuyết ngừng rơi, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu liền rủ Chu Dã lên núi đi săn.
Thật ra Chu Dã chẳng muốn đi cho lắm, trong nhà không thiếu gì ăn, mấy món đồ mang về trước đó vẫn còn khá nhiều.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý lại bảo anh đi.
“Đi săn chút đặc sản về đi. Ngày mai em mời Hứa Nhã và Sở Sương, với cả Đổng Kiến nữa đến nhà ăn cơm.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Hứa Nhã và Sở Sương sau đợt chia lương thực đã đến chơi hai lần: một lần mang theo củ cải chua muối ngon miệng, một lần đích thân làm hai chiếc gối nhỏ cho Đâu Đâu và Đô Đô.
Gối có lõi bông, vải thì không mới nhưng may rất cẩn thận, có thể thấy hai người rất thương hai bé.
Mỗi lần đến chơi, Bạch Nguyệt Quý đều mời họ ăn chút bánh kẹo, trò chuyện đôi câu.
Họ biết mình không theo kịp trình độ của Bạch Nguyệt Quý nên không đặt nặng chuyện viết lách, chỉ đơn giản là muốn duy trì mối quan hệ tốt.
Hiện tại, cả hai đều chăm chỉ làm việc, cuối năm ngoài lương thực chia theo khẩu phần thì còn nhận được thêm tiền nữa, không cần phải viết văn để kiếm sống.
Chu Dã cũng biết Sở Sương và Hứa Nhã không phải loại người như Mã Quyên, chỉ cần nghe cách họ nói chuyện là anh nhận ra.
Cho nên với chuyện vợ mình qua lại với hai nữ trí thức này, anh không phản đối, ngược lại còn rất ủng hộ. Chỉ cần người tốt, anh chẳng bao giờ cản vợ kết bạn.
Không những không phản đối, mà vừa nghe vợ bảo muốn mời khách là anh lập tức đồng ý ngay.
Có điều lần này lên núi săn b.ắ.n không thu hoạch được mấy, bởi thời điểm này rất khó bắt được thú rừng như thỏ hay gà rừng.
Không bắt được thỏ, chỉ được vài con gà rừng. Sau khi chia cho Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu mỗi người một con, Chu Dã đem hai con còn lại về nhà.
Toàn là gà trống rừng, mỗi con cũng mấy cân thịt, đủ để Bạch Nguyệt Quý nấu nướng đãi khách.
“Anh qua bên chỗ thanh niên tri thức mời họ mai đến.” Bạch Nguyệt Quý dặn.
Chu Dã liền đi ngay.
Lúc anh tới, Đổng Kiến đang quét tuyết trong sân.
“Đổng trí thức.”
Đổng Kiến thấy là anh, liền mỉm cười: “Sao rảnh rỗi qua đây vậy?”
Chu Dã lúc đi làm ngoài đồng nếu gặp Đổng Kiến đều chào hỏi, trong mấy trí thức nam, anh chỉ có quan hệ tốt với Đổng Kiến.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đổng Kiến cũng không có thành kiến với Chu Dã, một người dám bán mình lấy tiền chữa bệnh cho mẹ ruột, dù thế nào cũng không thể là người xấu.
Thực tế cũng chứng minh đúng như vậy, Bạch trí thức gả cho anh, an tâm cùng nhau sống, cuộc sống ngày một tốt hơn.
“Vợ tôi muốn mời anh, với cả Hứa trí thức và Sở trí thức, ngày mai đến nhà ăn bữa cơm.” Chu Dã cười nói.
Đổng Kiến đồng ý ngay: “Được, mai tôi tới. Cậu sang hỏi xem hai người kia có đi không.”
Chu Dã nói xong thời gian, liền sang khu nhà nữ trí thức gọi Hứa Nhã và Sở Sương.
Hai người họ thấy là Chu Dã, liền ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Vợ tôi nói mời hai cô cùng Đổng trí thức, ngày mai đến nhà tôi ăn cơm tối.” Chu Dã nói.
Vào mùa đông, bữa “cơm tối” thường là tầm bốn giờ chiều.
Nghe vậy, Hứa Nhã và Sở Sương đều rất vui: “Được, mai bọn tôi gọi Đổng trí thức, cùng nhau tới làm phiền.”
“Phiền gì chứ, rất hoan nghênh.” Chu Dã nói thêm “Mấy người không cần mang gì đâu, chỉ cần đến là được rồi.”
Hứa Nhã và Sở Sương cười đồng ý, lại hỏi thăm tình hình của Đâu Đâu và Đô Đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-152.html.]
Đợi Chu Dã đi rồi, hai người mới quay vào phòng.
Mã Quyên từ trong phòng bước ra, những lời ban nãy cô ta đều nghe rõ ràng.
“Cùng sống trong khu thanh niên tri thức, tôi phải nhắc nhở hai người, tốt nhất đừng thân thiết với Bạch Nguyệt Quý quá!” cô ta lên giọng cảnh cáo.
Hứa Nhã và Sở Sương liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cảm ơn đã nhắc.”
Thấy hai người rõ ràng không để tâm, Mã Quyên lại nói: “Cô ta gả cho một tên nông dân, nếu hai người cứ dính dáng với cô ta, sớm muộn cũng bị kéo xuống vũng bùn thôi. Tôi hiểu rõ nhất con người cô ta!”
“Mã trí thức, chuyện này là chuyện riêng của chúng tôi, chúng tôi muốn qua lại với Bạch trí thức hay không chẳng liên quan gì đến cô.” Hứa Nhã nói.
Sở Sương cũng tiếp lời: “Đúng vậy, đây là việc riêng, cô không cần bận tâm.”
Nói xong hai người quay về phòng. Họ ở chung một phòng, tính cách cũng hợp, quan hệ rất thân thiết.
Mã Quyên thấy họ không nghe lời mình, tức đến nghiến răng.
Trước kia khi Bạch Nguyệt Quý còn sống ở đây, vì có cô ta xen vào nên quan hệ giữa Bạch với Hứa Nhã và Sở Sương cũng chỉ bình bình. Bây giờ Bạch Nguyệt Quý lại lấy chồng nông dân, không ngờ quan hệ giữa cô và họ lại trở nên thân thiết hơn, còn mời họ về nhà ăn cơm!
Cô ta không chịu nổi việc Bạch Nguyệt Quý sống tốt, lại càng không chịu nổi việc Bạch Nguyệt Quý có nhiều bạn bè như thế, trong lòng nghẹn đến mức khó thở!
Nhưng càng khó chịu hơn nữa là, Dương Nhược Tình vừa từ ngoài về, vẻ mặt hớn hở, ánh mắt tràn đầy phong tình. Nhìn thấy bộ dạng kia, Mã Quyên ghen đến phát điên.
Không buồn để tâm chuyện Hứa Nhã và Sở Sương làm bạn với Bạch Nguyệt Quý nữa, cô ta lập tức chạy đi dò hỏi Dương Nhược Tình.
“Cái môi của cô sao lại sưng lên thế? Bị gì vậy?” Cô ta đến gần mới phát hiện, trừng mắt nhìn chằm chằm vào môi Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình mặt đỏ ửng, lắp bắp: “Không… không có gì đâu.”
Mã Quyên trong lòng lửa giận bốc cháy đùng đùng.
Không có gì cái nổi gì! Nhất định là bị Đặng Tường Kiệt hôn đến nỗi sưng tấy cả lên! Mà hôn đến mức này, thì không biết đã hôn bao lâu, bao nhiêu lực rồi!
Đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ! Còn chưa có danh phận gì mà đã để đàn ông được đụng chạm khắp nơi!
Nếu sau này Đặng Tường Kiệt thật sự cưới cô ta, thì chẳng biết sẽ đội bao nhiêu cái “mũ xanh” lên đầu nữa!
Nhưng những cơn ghen tỵ trong lòng Mã Quyên, cô ta che giấu rất kỹ, không để lộ ra ngoài. Dương Nhược Tình hoàn toàn không phát hiện gì.
Dù miệng thì bảo không có gì, không muốn kể, nhưng khi Mã Quyên không hỏi nữa thì cô ta lại nhịn không được, chủ động chia sẻ.
Chủ yếu là… than phiền.
“Anh ấy thật là quá đáng, trước đây chỉ cần nắm tay là đủ rồi, bây giờ còn… còn làm mấy chuyện quá đáng nữa…”
Đè cô vào sau tảng đá lớn trong rừng, hôn đến mức chân mềm nhũn.
Tim đập thình thịch, đỏ mặt, xém chút là không kìm được bản thân.
Vừa “than phiền” mà mặt mày cô ta lại ửng hồng, mắt mơ màng, không giấu nổi vẻ thẹn thùng ngọt ngào.
Mã Quyên nghe đến tức ói máu, trong lòng mắng thầm “con hồ ly tinh”, nhưng bên ngoài lại giả vờ bình tĩnh, quay đầu đi sắp xếp chăn gối, nếu không thì gương mặt cô ta sẽ không giấu nổi sự ghen ghét vặn vẹo nữa.
Nhưng Dương Nhược Tình vẫn chưa dừng lại, tiếp tục than thở: “Ngày mai anh ấy nói muốn rủ tôi lên huyện xem phim, đã xin mượn xe đạp với đội trưởng rồi. Nhưng mà tôi vẫn còn do dự, không biết có nên đi không…”
“Cứ đi đi.” Mã Quyên không quay đầu lại đáp, chẳng cần nhìn cũng biết Dương Nhược Tình lúc này đang ra vẻ “e thẹn” như thế nào.
“Tôi không muốn đi đâu, anh ấy ngày càng quá đáng, đúng là đồ xấu xa.” Dương Nhược Tình hừ nhẹ.
Khả năng nhẫn nhịn của Mã Quyên quả là phi thường. Lúc này đã dằn xuống cơn ghen vừa bốc lên, còn có thể quay đầu lại, nở nụ cười giả tạo mà nói:
“Đàn ông chỉ xấu xa với người mình thích thôi. Cô xem anh ấy đối xử với bọn tôi đều rất đứng đắn.”
“Tôi không biết, tôi không muốn đi với anh ấy đâu.” Dương Nhược Tình nói vậy…
Thế mà sáng hôm sau lại dậy sớm trang điểm ăn mặc thật xinh, e thẹn ngồi lên xe đạp của Đặng Tường Kiệt, để anh ta đưa đi xem phim.
Mã Quyên tiễn cô ta ra cửa, nhìn bóng lưng hai người hạnh phúc sánh đôi bên nhau, ánh mắt như rắn độc cùng gương mặt vặn vẹo cuối cùng cũng không còn che giấu nữa.