Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 149.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 02:59:09
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyết rơi suốt cả đêm, đến tận sáng hôm sau vẫn chưa ngừng.

Khi Bạch Nguyệt Quý thức dậy thì Chu Dã đã hấp xong bánh bao từ lâu.

Hôm nay ăn bánh bao, bánh bao làm từ bột mì trắng, trắng mềm thơm nức mũi.

“Anh muốn ăn thì gọi em dậy làm là được rồi, sao phải thức cả đêm còn dậy sớm làm bữa sáng cho em nữa,” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã ghé sát hôn một cái, “Anh không mệt, anh vui lòng mà.”

Chỉ cần là việc anh muốn làm thì chẳng thấy mệt gì cả, vì vừa nghĩ đến việc vợ với hai đứa con trai tỉnh dậy có thể ăn ngay bánh bao nóng hổi do anh làm, lòng anh đã thấy mãn nguyện vô cùng.

Còn nếu là việc anh không muốn làm, thì dù đêm qua có ngủ đủ giấc, sáng sớm bị gọi dậy rót ly nước thôi anh cũng thấy phiền.

Đúng là “nghìn vàng khó mua được chữ ‘vui lòng’.”

Bạch Nguyệt Quý cũng mặc kệ anh, chẳng phải cô lười mà là do anh quá siêng.

Hai vợ chồng sống với nhau thì phải bổ trợ lẫn nhau, anh siêng thì cô cứ hưởng thụ.

Còn khi anh mệt, cần nghỉ ngơi thì đến lượt cô bận rộn để anh nghỉ ngơi.

Cho nên chẳng cần phải khách sáo làm gì, cứ vui vẻ mà ăn bánh bao nhân thịt thôi.

“Vợ à, em đoán xem lần này anh kiếm được bao nhiêu?” Chu Dã vừa húp một ngụm canh rong biển với tép khô vừa cười hí hửng.

Thấy anh có hứng, Bạch Nguyệt Quý cũng phối hợp hiếm hoi, “Chắc không ít đâu ha?”

“Em đoán thử xem.” Chu Dã gợi ý.

Bạch Nguyệt Quý báo một con số, Chu Dã bảo đoán cao hơn, cô lại nhích thêm một chút.

Lúc này Chu Dã mới gật đầu cười, Bạch Nguyệt Quý hơi ngạc nhiên: “Sao lại nhiều thế?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Có xe đạp rồi mà, một chuyến bây giờ còn hơn cả hai chuyến trước, một đêm anh chạy được hai chuyến nhẹ nhàng.” Chu Dã nói.

“Việc này nguy hiểm thì có nguy hiểm thật, nhưng đúng là rất hái ra tiền.” Bạch Nguyệt Quý cũng phải thừa nhận.

Chỉ riêng chuyến tối qua của Chu Dã thôi cũng đủ bằng mấy tháng tiền nhuận bút của cô rồi.

“Nửa tháng nữa sẽ lại có một chuyến.” Chu Dã nói thêm.

“Không phải mỗi tháng một lần sao?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Chu Dã nói: “Anh nghe người ta bảo mùa đông năm nay thịt lợn khá dồi dào, nên nửa tháng một chuyến.” Lúc này chính là thời điểm tốt để bán ra, vì mùa đông lạnh thịt dễ tiêu thụ.

Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, hoàn toàn hợp ý anh.

“Họ lén nuôi lợn à?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

Chu Dã cười, vợ anh đúng là thông minh, “Không nói, nhưng anh đoán là vậy.”

“Nuôi lợn thì nuôi ở đâu được?”

“Cái này thì anh không rõ.” Chu Dã lắc đầu, anh đoán chắc nuôi tận trong rừng sâu núi thẳm.

Thật ra ban đầu anh cũng định tham gia cùng nhóm người kia, nhưng sau đó vì một số lý do mà thôi.

Chuyện này không cần nói nhiều, biết nhiều cũng chẳng để làm gì.

Ăn sáng xong, Chu Dã dẫn Bạch Nguyệt Quý đi kiểm hàng hóa anh mang về.

Bạch Nguyệt Quý đúng là bị độ “chịu chơi” của anh làm cho choáng váng.

Miếng thịt to kia ước chừng phải mười mấy cân, còn dính cả xương sườn, cần phải dùng d.a.o tự chặt thịt ra khỏi xương.

Một bao bột mì, chỉ riêng bao này thôi cũng đã ba mươi cân.

Còn có một bao gạo, cũng đến hai mươi cân.

Một rổ trứng gà, y như lần trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-149.html.]

Một hũ trứng vịt muối, thứ mà Bạch Nguyệt Quý cực kỳ thích, vì muối rất ngon, béo ngậy, ăn với cháo thì đúng là đưa cơm cực kỳ.

Còn có rong biển, tép khô, đường đỏ và đường trắng mỗi loại hai gói, đường phèn một gói, thêm kẹo sữa, sữa bột và cả bột mạch nha.

Nếu mấy thứ này không tính là bất ngờ, thì thùng táo quốc quang đặt ở góc kia đúng là khiến Bạch Nguyệt Quý ngạc nhiên vui mừng thật sự.

“Sao mua nhiều táo thế này?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.

“Vì hiếm có dịp nên anh mua hẳn một thùng luôn, có xe chở, tiện mà.” Chu Dã cười tít mắt.

Nhìn thấy vợ vui như vậy, chút hư vinh của anh cũng được thỏa mãn lớn lao.

Đàn ông mà, chẳng phải chỉ cần vợ hài lòng thôi sao, từ tinh thần đến vật chất.

“Mấy thứ này chắc tốn không ít tiền nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.

“Cũng tốn chút, nhưng ổn mà.” Chu Dã gật đầu.

Chỗ đồ này tuy tiêu tốn cũng kha khá, nhưng cũng chỉ bằng một phần năm số tiền anh kiếm được tối qua. Thế nên có thể tưởng tượng được đêm qua anh đã lời đến mức nào rồi.

Nếu còn thêm vài chuyến nữa như đêm qua, thì đừng nói là chiếc xe đạp cũ kỹ này, ngay cả một chiếc xe đạp Đại Kim Lộc mới toanh cũng chẳng phải mơ.

Anh ấy định nhân lúc này tranh thủ kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, vì một năm cũng chỉ có mỗi mùa đông là thuận lợi thế này thôi!

Hơn nữa, sau này tình hình sẽ thế nào còn chưa biết được, nên đương nhiên anh phải tích góp càng nhiều càng tốt. Nếu có thể dành dụm được tầm một vạn đồng thì mới gọi là tạm ổn.

Mấy khoản tiết kiệm kiểu nghìn đồng bây giờ anh cũng không còn để mắt đến nữa, vì nếu năm nay cố gắng một chút, biết đâu lại đạt được.

Phải biết rằng cộng cả tiền săn thú trước kia với số tiền kiếm được tối hôm qua, anh lại có thể gửi thêm hai trăm đồng vào tiền tiết kiệm rồi.

Mà đấy còn chưa tính đến số tiền dự trữ để xoay vòng mua bán trong nhà nữa.

Bạch Nguyệt Quý đâu biết được anh chồng thô kệch của mình đã có tham vọng thành “hộ nghìn vàng” như thế, mới chỉ là năm 1973 thôi mà trong đầu anh đã nghĩ tới chuyện trở thành hộ gia đình có vạn đồng tiết kiệm rồi.

Cô sắp xếp lại hết đống đồ anh mang về.

Đường trắng, đường đỏ, đường phèn, sữa bột, kẹo sữa và bột mạch nha thì cất vào tủ trong buồng phía đông.

Cả thùng táo Quốc Quang cũng được cô cho vào tủ luôn, vì loại trái cây này không thích hợp để bên phòng phía tây.

Còn gạo và bột mì thì không vấn đề gì, để nguyên bao mà cất lên tủ bên phòng phía tây là được.

Trứng gà thì để vào chum trứng bên phòng tây, hiện tại chum đã đầy trứng rồi, vẫn còn hơn nửa rổ chưa cho vào được.

Thứ duy nhất cần xử lý là tảng thịt lợn nhỏ kia.

Cô để Chu Dã qua phòng tây ngủ, còn mình thì lăn vào bếp bận rộn, đích thân cầm d.a.o ra tay.

Sau khi tách thịt và xương sườn ra, cô lấy ra mớ gia vị đã giã sẵn từ trước bằng chày đá trong những lúc rảnh.

Gia vị có muối, tiêu, hoa tiêu, ớt và cả gừng nữa.

Mấy thứ này cô đều đã rang chín rồi mới giã nhuyễn, hôm nay chính là lúc mang ra dùng.

Dùng rượu trắng và xì dầu pha thành nước ướp, rồi trộn với chỗ gia vị kia, thế là có thể ướp sườn được rồi.

Ướp xong vốn còn có thể hun khói để tăng mùi thơm, nhưng thôi khỏi phải bày vẽ, ướp hai ngày rồi mang ra sân sau phơi gió là được.

Còn lại bảy, tám cân ba chỉ thì Bạch Nguyệt Quý không định xử lý gì đặc biệt.

Vì nhà cô còn hai nhóc con, mà tụi nhỏ thì đâu phải ăn chay, rất khoái ăn thịt luôn ấy chứ.

Cái này thì đúng là di truyền từ Chu Dã, mỗi lần ăn thịt hai đứa nhỏ là lại lắc lắc đôi chân bé tí xíu, biểu hiện rõ ràng là đang rất vui vẻ, ăn ngon miệng, cực kỳ thỏa mãn.

Cho nên không cần làm cầu kỳ gì cả, cứ băm nhỏ thịt ra nấu cháo cho tụi nhỏ ăn là được.

Hai anh em ngủ tới hơn tám giờ mới dậy, Bạch Nguyệt Quý mặc đồ cho tụi nhỏ xong thì bắt đầu đút ăn, ăn bánh bao và canh rong biển với tép khô.

Bữa sáng hôm nay vừa ngon vừa hợp khẩu vị, hai nhóc ăn vui đến nỗi cười toe toét cả mặt.

Ăn cùng tụi nhỏ còn có chú chó con “Tiểu Sư Tử”, nó ăn cháo nhão dưới giường sưởi cũng rất ngon lành.

Còn chuyện cho “Tiểu Sư Tử” ăn bánh bao làm từ bột mì trắng á—với tình hình hiện tại và điều kiện trong nhà, chuyện đó đúng là… không thể nào.

Loading...