Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 148.

Cập nhật lúc: 2025-05-26 02:40:17
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy chị ta như vậy, mợ của Chu Dã liền hỏi:

“Con làm gì vậy?”

“Em họ sao về vội thế, còn chưa kịp chào hỏi gì đã đi rồi.” Vợ của Cố Quảng Hạ mặt mày cứng đờ nói.

Sáng nay chị ta vừa nghe Triệu Mỹ Hương nói, mấy người Chu Dã lại đi săn được món gì to lắm.

E là lần này lại kiếm được không ít tiền rồi!

Đã vậy, Chu Dã còn có vợ là trí thức, mỗi tháng đều có tiền nhuận bút đều đều. Cái nhà đó… chỉ e không lo thiếu tiền tiêu!

Mối thân tình thế này, chị ta thấy vẫn nên giữ lại thì hơn.

Mợ cười khẩy một tiếng:

“Thôi đi, Chu Dã nhiều bà con thân thích lắm, con có cũng được mà không có cũng chẳng sao!”

Vợ Quảng Hạ quay sang nhìn chồng, hy vọng anh ta lên tiếng giúp mình một câu.

Nhưng Cố Quảng Hạ thì cảm thấy vợ mình quá mất mặt, thật sự không muốn mở miệng.

Thân thích vốn dĩ không phải vì tiền bạc mà đi lại.

Hợp thì thân, không hợp thì khách sáo. Nhưng vợ anh ta thì khác, ai giàu thì bám lấy, ai nghèo thì tránh xa, sợ người ta mượn tiền của mình.

Mà chính bản thân chị ta cũng chẳng khá giả gì, suốt ngày lo người khác vay tiền mình, trong khi bản thân chẳng dư dả bao nhiêu!

Giờ thấy người ta mua được xe đạp, lại săn được thú quý đem bán, chị ta lại muốn thân thiết hơn.

Nhưng có khi người ta chẳng buồn đoái hoài.

Vợ Quảng Hạ đỏ mắt như bị oan lắm, quay đầu chạy vào nhà.

Mợ của Chu Dã chẳng buồn để ý đến chị ta, quay sang hỏi con trai là cậu Cố đi đâu. Nghe nói là đang đi thăm người quen ngoài thôn, bà không quản nữa, chỉ gọi đám cháu con về nhà, rót cho mỗi đứa một bát mật bưởi uống.

Bọn trẻ về nhà, vợ Quảng Hạ liền hỏi uống cái gì, hai đứa là Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng chẳng giấu giếm gì.

Mắt vợ Quảng Hạ sáng lên, lập tức nghĩ ra kế hoạch!

Cố Quảng Hạ tuy bực, nhưng vẫn mềm lòng. Sửa xong lưới đánh cá thì quay lại bảo:

“Sau này Chu Dã có qua, em cứ làm tròn bổn phận chủ nhà đi. Lâu ngày rồi, nó cũng không để bụng đâu.”

Vợ anh ta hừ một tiếng lạnh lùng:

“Thật là cho mặt mà không biết xấu hổ. Ai thèm dây thân với nhà họ? Anh muốn thì anh đi, tôi thì không!”

Cố Quảng Hạ sững người, suýt nữa tức đến hộc máu, chỉ tay vào vợ:

“Cô bị điên à? Lúc thì muốn thân thiết, lúc thì lại lật mặt. Cô bị thứ gì nhập rồi à?”

“Chính anh mới bị thứ gì nhập ấy! Dù sao tôi cũng không thèm đi!” Vợ anh ta hừ lạnh.

Chính ngay vừa nãy, chị ta bỗng nghĩ thông suốt một chuyện:

Mình có thể làm hai tay chuẩn bị!

Chị ta không đi lại với nhà Chu Dã, nhưng chồng chị ta có thể đi, con chị ta cũng có thể đi.

Chúng nó là cháu nội nhà họ Cố đấy!

Có thứ gì tốt thì bọn họ vẫn sẽ được hưởng.

Còn nếu nhà bên đó xảy ra chuyện gì xấu, có chị ta ở đây, đừng hòng moi được xu nào!

Chị ta cảm thấy mình đúng là “quá thông minh”!

Cố Quảng Hạ nhìn vợ mình với ánh mắt đầy ám ảnh.

Cưới phải người như vậy, đúng là đen đủi tám kiếp!

Chu Dã thì không biết gì về chuyện đó.

Tiễn mợ về xong, anh còn tranh thủ vòng qua mấy đội sản xuất khác xem có ai chịu đổi gà không, muốn kiếm một con đem về bồi bổ cho vợ.

Không ai chịu đổi gà, nhưng anh gặp được một bà cụ đang xách rổ trứng chuẩn bị ra công xã đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-148.html.]

Chu Dã liền tiến lại bắt chuyện, rồi thương lượng đổi lấy ít trứng.

Bà cụ nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi:

“Cháu là… làm cái nghề đó phải không?”

Chu Dã nhíu mày:

“Nghề gì cơ ạ?”

“Không phải cái nghề đó à?” Bà cụ nháy mắt đầy ẩn ý.

Chu Dã lắc đầu cười:

“Cháu ở đội sản xuất Ngưu Mông đấy ạ. Hỏi một vòng là biết liền, cháu tên là Chu Dã. Cháu đi ra ngoài là muốn tìm người đổi gà, vợ cháu đang phải nuôi hai đứa nhỏ, muốn đem gà về nấu bổ cho cô ấy.”

Nghe nói là người ở đội Ngưu Mông, lại còn có hai đứa con b.ú sữa, bà cụ reo lên:

“Không phải là cậu Chu ở đội Ngưu Mông, cưới vợ trí thức sinh đôi hai thằng con trai đó chứ?”

“Dạ đúng, đúng cháu đó ạ!” Chu Dã cười, không ngờ danh tiếng mình lại lan xa đến vậy!

Bà cụ bật cười:

“Khu vực chúng ta cũng chỉ có mình vợ cậu sinh đôi con trai, lại còn là trí thức. Bên thôn tôi có bà cô tám đời nhà ai đó gả qua đội các cậu, về kể chuyện về nhà cậu rồi. Cậu khá lắm, cưới vợ trí thức lại sinh con quý, nhìn tướng mạo là biết người có phúc, yêu vợ thương con!”

“Bà cũng nhìn ra điều đó sao?” Chu Dã cười tít mắt.

“Thế thì còn gì bằng!” Bà cụ cười đáp.

Tám chuyện thêm một lúc, Chu Dã mới cười nói:

“Trời lạnh rồi, bà về sớm đi ạ.”

“Cậu cũng về sớm chút cho ấm.” Bà cụ vẫy tay, lòng vui phơi phới. Hôm nay đổi được trứng cho bố của một cặp sinh đôi, về nhà còn có chuyện để kể nữa chứ!

Chu Dã đạp chiếc Đại Kim Lộc, xách một rổ trứng gà về nhà.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hỏi sao lại được luôn cả rổ tre? Ở quê mấy thứ như rổ, rá, thúng tre vốn chẳng đáng bao nhiêu tiền. Hầu hết người ta đều tự đan lấy dùng.

Rổ trứng mà Chu Dã mang về nặng chừng ba, bốn cân. Nhà anh vốn dĩ vẫn còn kha khá trứng, vì trước đó anh săn được không ít trứng gà rừng, giờ vẫn đang ăn dần.

Nhưng dạo gần đây trời mỗi lúc một lạnh, gà mái cũng đẻ ít hẳn. Mua về tích trữ chẳng sợ hỏng, vì trong nhà tiêu thụ trứng cũng khá nhiều.

Chỉ tính riêng hai nhóc Đâu Đâu và Đô Đô, mỗi sáng Bạch Nguyệt Quý đều làm một bát trứng hấp chia cho hai anh em. Cô và Chu Dã cũng ăn, nên mỗi ngày đều phải dùng đến trứng.

Vậy nên với rổ trứng mới mang về, Bạch Nguyệt Quý rất vui, lập tức cất vào vại trứng chuyên dụng.

Lần trước Chu Dã đến điểm giao dịch là ngày 7 tháng 11, tháng này thì anh chọn đúng đêm ngày 7 tháng 12 để lên đường.

Phải đến gần 11 giờ đêm, anh mới lặng lẽ đẩy xe vòng ra ngoài thôn, rời đi mà không ai hay biết.

Chiếc Đại Kim Lộc đúng là đáng đồng tiền. Chở hàng bằng xe đạp, một chuyến có thể gấp đôi so với việc đi bộ gánh hai chuyến như trước!

Mà đêm nay, anh chạy hẳn hai vòng liền!

Bởi vì mùa này thịt từ các nơi cung ứng đổ về rất nhiều, trời lạnh, thịt để lâu không sợ hỏng.

Không chỉ có thịt, còn có cả gạo, bột mì, dầu ăn, muối và các nhu yếu phẩm khác. Chu Dã đều gom mỗi thứ một ít, ưu tiên tính đa dạng, để mấy người bán lẻ dưới tay dễ ra hàng hơn.

Chu Dã giờ coi như là thương lái trung gian, còn bên dưới anh là mạng lưới thương lái cấp ba.

Bên dưới buôn bán thế nào anh không quản, chỉ biết bản thân đã kiếm được không ít.

Xong xuôi mọi thứ, anh mang về nửa miếng thịt lợn, thêm một rổ trứng và một ít gạo, bột các loại.

Nhờ có xe đạp, dù đi hai chuyến, anh vẫn về nhà trước rạng sáng, khoảng 4 giờ.

Và đúng lúc anh về đến cổng thì… tuyết rơi.

Chu Dã cười khẽ, thầm nghĩ, ông trời đúng là thương mình, không để mình phải về nhà trong gió tuyết.

 

Loading...