Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 147.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 02:39:30
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạt Dẻ Rang Đường
Màn đánh nhau này diễn ra quá nhanh, đến khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì Bác gái Tôn đã bị đè ra đánh cho ngã lăn rồi.
“Ôi dồi ôi, Đại Sơn, Đại Hà, hai anh còn đứng đó làm gì nữa? Mau tách người ra đi chứ! Đánh nhầm người rồi, mấy bà thím này đánh nhầm người rồi đó!” Chu Dã hét to, nghe vào tai Bác gái Tôn chẳng khác gì tiếng chuông cứu mạng. Bà ta vội vàng gào theo:
“Đừng đánh nữa, tôi không phải mẹ chồng nó! Tôi không phải mẹ chồng nó mà!”
Nghe vậy, mấy bà cô họ hàng nhà chị dâu Lý lập tức ngừng tay, đứng lên hỏi:
“Đánh nhầm người rồi hả? Bà không phải mẹ chồng cháu gái nhà tôi hả?”
Bác gái Tôn được Lý Đại Hải và Lý Đại Hà đỡ dậy, trông vô cùng thảm hại.
Bà ta tức muốn bốc khói, vừa định xả giận thì mấy bà kia đã lên tiếng:
“Không phải mẹ chồng nó mà bà cũng xen vào chuyện làm gì? Rảnh quá hả?”
Bác gái Tôn gầm lên:
“Có ai như các bà không? Chưa rõ trắng đen đã động tay động chân!”
“Thì sao? Đánh bà đấy, bà làm gì được nào? Chuyện nhà họ Lý, bà là người ngoài chõ mồm vào làm gì? Không đánh bà thì đánh ai!”
“Đúng rồi đấy, xéo đi! Còn nói lắm là lại ăn thêm trận nữa, đừng bảo chúng tôi không khách sáo!”
Những bà cô đó đúng là chẳng phải dạng hiền lành gì, bị đánh còn ngang nhiên chẳng hề chột dạ.
“Các người… các người…” Bác gái Tôn tức đến run người, lại quay sang đánh Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà:
“Hai đứa bay là c.h.ế.t rồi à? Mẹ bị người ta đánh, bị người ta chửi, mà hai đứa đứng đó trơ mắt nhìn hả?!”
Chị dâu Đại Sơn cười lạnh:
“Mẹ thôi đi, giờ là chuyện nhà Phong Thu, mình đừng xen vào nữa!”
Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà cũng không nhúc nhích.
Mẹ họ mà không chen vào, thì người ta có nhận nhầm mà đánh sao?
Bác gái Tôn tức đến nghẹn họng, nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến bà nữa.
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía mẹ của Phong Thu.
Mặt bà ta giật giật.
Trước mặt con dâu cả thì hống hách lắm, mắng chửi oang oang như diễn cải lương. Nhưng đối mặt với mấy bà chị em cùng vai vế này thì bà ta lại nhát hẳn đi.
Vừa rồi thấy kết cục của Bác gái Tôn, bị đánh tơi bời, mà còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, giờ bà ta mà cứng miệng nữa thì chẳng biết ra sao!
Bà ta xưa giờ vốn nổi tiếng kiểu bắt nạt người yếu, nịnh kẻ mạnh…
“Có… có gì thì mình ngồi lại nói chuyện cho tử tế…” Bà ta yếu ớt nói.
“Ối dào, giờ thì biết mềm mỏng rồi hả? Lúc bắt nạt cháu gái nhà bọn tôi, sao không thấy tử tế đâu hết?!” Các bà cô xắn tay áo định xông lên.
“Bà thông gia…” Mẹ chồng của chị dâu Lý vội vàng nhìn sang nhà thông gia, cầu cứu.
Lúc này mẹ chị dâu Lý mới lên tiếng can mấy bà chị em lại.
Trước đó Bác gái Tôn đã bị đánh, tuy không phải nhân vật chính, nhưng cũng coi như đã “xả giận”. Bên nhà gái đã nắm thế thượng phong, chẳng cần phải tiếp tục.
Hơn nữa, bà già kia vừa mới khỏi chân, nếu lại bị đánh què, thì dù có lý cũng hóa vô lý mất rồi.
Sau trận “đầu tiên đánh trước, nói chuyện sau” ấy, cuối cùng hai bên cũng ngồi lại nói chuyện.
Khi bên nhà gái rút lui, mẹ chồng của chị dâu Lý rốt cuộc cũng cảm thấy uất ức, ngồi ôm mặt khóc như mưa.
Dù sao thì trận hỗn chiến lần này cũng kết thúc như vậy.
Sau đó, chị dâu Lý còn đổi một rổ trứng gà từ thôn, rồi xách thêm một túi lương thực về nhà mẹ đẻ, để nấu trứng chiên đãi các bà cô đã giúp mình.
Cũng là một cách thể hiện lòng cảm ơn.
Trứng chiên thơm lừng, ai cũng hài lòng. Các bà cô còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
“Lần sau mà còn chuyện gì, đừng có nhịn, cứ về gọi các bác các thím tới!”
Hôm sau, chị dâu Lý, chị dâu Đại Sơn, Kim Tiểu Linh, Trương Xảo Muội và Bạch Nguyệt Quý ngồi tụ họp lại, bàn chuyện hôm trước.
Chị dâu Đại Sơn nói đến đâu là cười đến đó:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-147.html.]
“Hôm qua tôi đứng xem tận mắt, bọn tôi còn chưa kịp động tay thì mẹ chồng tôi đã bị đánh cho ngã lăn rồi! Chuyện nhà người ta mà cuối cùng bà ấy mới là người thiệt!”
Lúc đó, Bạch Nguyệt Quý, chị dâu Lý, Kim Tiểu Linh và Trương Xảo Muội đều đứng cạnh, nhìn rõ mồn một.
Ai nấy đều cười muốn nghẹt thở.
Nhưng nói cho cùng, chẳng thể trách ai, chỉ trách Bác gái Tôn tự rước họa vào thân.
Có điều, Bạch Nguyệt Quý hôm đó để ý thấy, mẹ chị dâu Lý là cố ý.
Làm gì có chuyện thông gia mà bà ấy lại không nhận ra? Chẳng qua là biết người này mới khỏi chân, không tiện đánh, nên thấy có một mụ khác tự xông ra là liền nháy mắt ra hiệu ngay.
Thế là mới có màn Bác gái Tôn bị đánh, còn mẹ Phong Thu thì dính đòn “vạ lây”.
“Sau chuyện này chắc cũng yên ổn được một thời gian rồi đấy.”Cuối cùng, chị dâu Lý nói như vậy.
Lần này tuy làm ầm ĩ, nhưng hiệu quả rõ ràng. Từ giờ sẽ chẳng còn ai dám lôi thôi nữa!
Cũng vì vụ việc này mà chị dâu Lý bị các bà lão trong thôn đánh giá rất tệ. Nhưng chị chẳng mảy may để tâm.
Trong miệng mấy bà già ấy, không chỉ mình chị, mà cả vợ Đại Hải, chị dâu Đại Sơn, vợ Đại Hà, mấy cô con dâu này đều chẳng có tiếng tốt gì.
Ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng không thoát được cái tiếng “phá của”.
Trương Xảo Muội cũng bị dị nghị, chỉ vì người ta ghen tị với cuộc sống của cô ấy bây giờ.
Năm ngoái còn bị coi là gái ế, giờ thì sắp sinh con rồi.
Người chồng câm của cô ấy thì nâng như trứng, vừa đi làm đồng, vừa vào núi săn bắn, thỉnh thoảng còn ra sông bắt cá đem về cho cô ăn.
Thế là thiên hạ thi nhau bàn tán về việc nhà họ Trương rước “chàng rể câm” về, ý nói khó nghe là… rể ở rể!
Chính vì chuyện đó mà thím Trương đã cãi nhau với người ta không biết bao nhiêu lần.
Thế nên, chỉ cần nhà mình sống khấm khá một chút thì kiểu gì cũng không tránh khỏi miệng lưỡi thế gian.
Thôn quê là vậy, không thể làm vừa lòng tất cả mọi người, chỉ cần sống vừa lòng mình là được.
Muốn sống sao thì cứ sống vậy.
Ai không ưa thì cứ đáp thẳng mặt, nuốt giận làm gì cho mệt.
Còn mợ của Chu Dã thì ở chơi mấy ngày cũng chứng kiến đủ mọi chuyện vui buồn.
Sau khi xem đủ trò vui, mợ cũng chuẩn bị về. Nhà chẳng giữ lại gì, chỉ tặng mợ hai hũ mật bưởi.
Là loại bưởi Chu Dã mua từ công xã hôm qua.
Bạch Nguyệt Quý làm luôn thành mật bưởi, đóng vào lọ thủy tinh hoa quả.
“Cháu để mà ăn là được rồi.” Mợ ngại ngần nói.
Bạch Nguyệt Quý cười:
“Mợ cứ mang về đi, cháu làm trước là đã tính phần của mợ với cậu rồi. Hai người mỗi ngày pha một hai ly mà uống, mùa đông lạnh uống thứ này là hợp nhất.”
Mợ cười cảm động:
“Cái gì ngon tốt là cháu lại nhớ tới mợ, cần gì khách sáo?”
Bạch Nguyệt Quý cười tươi:
“Chu Dã là cháu ruột của mợ, còn cháu là cháu dâu đây, sao lại không cần chứ?”
Trên đường đạp xe đưa mợ về nhà bằng chiếc Đại Kim Lộc, Chu Dã vừa đạp vừa cười híp mắt:
“Mợ à, vợ cháu thế nào? Hiền thảo không?”
Mợ cười:
“Không cần mợ nói, vợ cháu là số một rồi!”
Có chiếc Đại Kim Lộc quả thật tiện lợi.
Chỉ một lát là đã chở mợ về đến nơi.
Chu Dã thấy Cố Quảng Hạ và vợ anh ta đang ở nhà, liền chào hỏi vài câu rồi lại quay xe trở về.
Vợ Cố Quảng Hạ vốn cũng định chào hỏi cho bớt ngượng, ai dè Chu Dã chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.