Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 146.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 02:21:43
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác gái Tôn từ chỗ mẹ Thái Sơn hỏi không ra tin tức gì, rõ ràng là không cam lòng.
Gần đây con gái bà ta cứ nhõng nhẽo đòi ăn ngon, chẳng hạn như hoa quả đóng hộp. Bà ta liền muốn moi từ con trai ra một ít tiền, đặc biệt là từ Lý Đại Sơn, đứa con thứ hai dám đòi ra riêng, khiến bà tức đến nghiến răng.
Cả đời này đừng hòng bà để yên!
Vừa hay bây giờ anh ta kiếm được chút tiền, vậy thì cứ việc nộp đây!
Ai ngờ mở miệng ra thì bảo là “không kiếm được gì, không có tiền”?!
Bà ta thề, đợi hỏi ra được chân tướng, xem bà xử hai vợ chồng nhà nó thế nào!
Vì vậy, bà lại mò đến hỏi mẹ của Lý Phong Thu. Nhưng bà ấy cũng chẳng biết gì.
“Em nghe con dâu thứ hai nói rồi đó, chắc chắn chuyến này kiếm được không ít tiền!” Mẹ Phong Thu cũng không nhịn được mà nói.
Bác gái Tôn chắc nịch:
“Không ít được đâu! Gọi nó lại đây hỏi thử đi!”
Mẹ Phong Thu chẳng do dự, sai Lý Phong Mậu đi gọi người.
Lý Phong Mậu cũng nhanh nhảu chạy đi.
Thế nhưng Lý Phong Thu làm như không nghe thấy, đến khi bị gọi đến phát bực mới chịu ló mặt:
“Gọi cái gì mà gọi? Mẹ giờ còn có chuyện gì nữa chứ? Cho dù có, cậu là người c.h.ế.t à mà không làm?”
Mấy ngày qua, Lý Phong Thu vẫn chăm mẹ, ngay trước đó còn bị bà tát cho một cái.
Chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì bà khó chịu, kiếm đại cớ rồi đánh.
Dù vậy, anh vẫn sẽ lo chuyện dưỡng già, vì dẫu sao bà cũng là người sinh ra anh.
Nhưng ngoài chuyện đó ra thì đừng mong được gì hơn.
Anh đâu có ngu, sao lại không hiểu bà già này lúc này gọi mình qua là vì chuyện gì?
“Thế nào? Nó không tới à?” Thấy chỉ có mình Lý Phong Mậu quay về, Bác gái Tôn cau mày hỏi.
“Không tới.” Lý Phong Mậu cũng tò mò muốn chết, rốt cuộc lần này đại ca kiếm được bao nhiêu tiền?
Đi theo Chu Dã mà còn đi tận mấy ngày, chắc chắn là không ít rồi.
“Thấy chưa? Đấy mà gọi là còn coi mình là mẹ à? Gọi cũng coi như gió thoảng qua tai!” Bác gái Tôn lập tức gào lên.
Mẹ Phong Thu cũng thấy mất mặt trước bà ta.
Chân bà giờ đã khá nhiều, chỉ cần cẩn thận là đi lại được.
Thế là bà lập tức bùng nổ, nhưng lần này không nhằm vào con trai mà là con dâu cả!
Bà vừa khóc vừa la, từ nhà mình lết qua trước cửa nhà con trai cả, ngồi phệt xuống như đang diễn tuồng, bắt đầu màn than vãn:
“Khổ thân tôi quá, còn khổ hơn cả mật đắng! Tôi cực khổ gả con trai cưới vợ, cứ tưởng đời này có thể an nhàn rồi, cứ tưởng con dâu hiền lương thảo hiền, ai ngờ tôi nằm liệt trên giường bao lâu nay, nó không thèm bước qua một bước xem tôi ra sao! Con dâu gì mà độc ác vậy trời? Mong tôi c.h.ế.t sớm cho rảnh nợ chắc? Tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Thôi, c.h.ế.t đi cho xong đời!”
Tiếng kêu khóc ầm ĩ, dân thôn kéo đến xem rất đông.
Chuyện thế này vốn ai cũng biết, nghe nhiều thành quen, giờ thấy phát sinh thì khỏi cần nói cũng hiểu rõ đầu đuôi.
Bác gái Tôn đứng bên cạnh lập tức hùa theo:
“Nói đúng đấy! Chuyện này rõ rành rành là vợ Phong Thu sai. Mẹ chồng nằm liệt mà nó không thèm chăm sóc, một miếng cơm không đút, một bát nước không rót. Tôi chưa từng thấy ai làm dâu mà vô tâm như thế!”
“Đúng thật! Lấy dâu về làm gì nếu không phải để hiếu thuận bố mẹ chồng? Thế này chẳng khác nào bỏ đói mẹ chồng đến chết!”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Trời ơi, tâm địa ác độc quá! Dù có cãi chày cãi cối thế nào thì chuyện này cũng là đại bất hiếu!”
“…”
Một đám bà già do Bác gái Tôn lôi tới đồng loạt lên tiếng bênh mẹ Phong Thu.
Trong số họ cũng có nhiều người nổi tiếng hà khắc với con dâu, chẳng hòa thuận gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-146.html.]
Nếu ai cũng học theo con dâu nhà Phong Thu, thì chẳng phải loạn mất rồi sao?
Thế nên bọn họ buộc phải lên tiếng, không chỉ là vì giúp mẹ Phong Thu mà còn là để giữ uy với con dâu nhà mình.
Coi như cảnh cáo: không chăm sóc mẹ chồng thì sẽ có hậu quả như thế đó!
Nhà Trương Xảo Muội và thím Trương ở ngay sát bên, động tĩnh lớn như vậy sao mà không nghe thấy.
Thím Trương thở dài:
“Tôi biết thế nào cũng sẽ thành ra thế này mà.”
Vì vậy trước đó bà đã khuyên chị dâu Lý, dù gì cũng nên qua hỏi han một tiếng, dù chỉ là cho có lệ.
Chớ vì một cơn tức mà cứng đầu đến mức không đi nổi một bước, như vậy dễ bị người đời dị nghị.
Chuyện con dâu chăm mẹ chồng, đời này truyền đời kia, vốn là chuyện nên làm.
Cho dù trong lòng có giận đi nữa thì cũng phải nhịn, chứ không sao có câu “làm dâu lâu ngày thành mẹ chồng”?
Chữ “lâu ngày” đó, chính là đúc kết tất cả những đắng cay khổ nhục mà thôi!
Tuy vậy, thím Trương cũng không định nhúng tay vào chuyện nhà người khác, còn Trương Xảo Muội thì càng không, bụng cô đang to, đâu tiện can thiệp gì.
Mà lần này, chị dâu Lý thật sự “bật” lại rồi.
Chị ấy cầm chổi đi thẳng ra ngoài, ai dám nói xấu sau lưng thì chị ấy quật cho!
“Ối trời ơi, vợ thằng Phong Thu, cô điên rồi à? Ngay cả tôi cô cũng đánh?”Bác gái Tôn vừa né kịp một đòn chổi, vừa la lên kinh hãi.
“Tôi đánh chính là cái mụ già lắm mồm như bà đó! Chuyện nhà tôi, mắc mớ gì tới bà chen vào? Bà là cái thá gì!” Chị dâu Lý tức nổ đom đóm mắt, giơ chổi lên định quét thêm.
Bác gái Tôn cùng mấy bà già khác bị dọa sợ phải tránh ra, ai nấy vừa né vừa la oai oái:
“Điên rồi, con này điên rồi! Phong Thu, cậu còn không quản vợ mình à? Nó đánh cả người lớn tuổi như chúng tôi, muốn lên trời chắc?!”
Lúc chị dâu Đại Sơn chạy đến thì thấy cảnh hỗn loạn như thế.
Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ của Chu Dã cũng vừa vặn đến nơi.
“Bọn tôi trông nhà giúp cho, chị mau về gọi người bên nhà mẹ đẻ tới!” Bạch Nguyệt Quý cùng chị dâu Đại Sơn giữ lấy chị dâu Lý, nhỏ giọng dặn.
Bởi vì khi người trẻ tuổi đối đầu với bề trên, dù lý có đúng vẫn bị thiệt ba phần. Phải gọi người cùng vai vế bên nhà mẹ đẻ đến, mới không bị ăn h.i.ế.p trắng trợn!
“Đúng vậy! Bọn tôi trông nhà cho, chị mau về gọi người đi!” Chị dâu Đại Sơn cũng gấp rút nói theo.
Không chỉ mấy bà mẹ chồng tụ họp lại thành một phe, mà các cô con dâu cũng phải đoàn kết. Nếu không thì thật sự sẽ bị bắt nạt đến chết!
Chị dâu Lý lau nước mắt, nghẹn giọng nói:
“Tôi đi gọi người đây!”
Chị ấy ném chổi xuống đất, vừa khóc vừa chạy về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của chị dâu Lý không phải quá giàu, nhưng tuyệt đối không phải loại để mặc người ta bắt nạt con gái.
Lúc trước, khi Lý Phong Thu ra ở riêng, tay trắng không xu dính túi, chính là nhờ bố mẹ vợ âm thầm giúp đỡ mới dựng được cái nhà riêng như bây giờ.
Khi ấy chị còn chưa rơi một giọt nước mắt, vậy mà giờ con gái cứng cỏi như vậy lại vừa khóc vừa chạy về cầu cứu, thì hẳn là bị ức h.i.ế.p đến mức nào rồi?
Bố mẹ chị dâu Lý lập tức kêu cả con trai, con dâu, không dừng lại ở đó, họ còn gọi thêm mấy bà chị em bà con trong thôn nổi tiếng là “chị đại”.
Một đoàn người hùng hổ kéo đến!
Bác gái Tôn vốn ỷ mình là người nhà đội trưởng nên không sợ, mở miệng châm chọc:
“Mấy người nuôi được cô con gái cũng ghê gớm thật đấy…”
Vừa dứt lời đã bị một bà cô dữ dằn bên nhà gái vả cho một phát lật mặt.
Hai người phụ nữ khác cùng nhà gái cũng xông lên, ba người đè thẳng Bác gái Tôn xuống đất, người thì véo, người thì đấm, còn có người túm tóc giật:
“Con gái nhà bọn tôi mà cũng để bà tùy tiện làm nhục à? Bà tưởng nhà chúng tôi không có ai chắc?!”