Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 145.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 02:20:52
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì đã sớm đoán được cái tính của Vương Nhị Anh, biết thể nào cậu ta cũng sẽ đến than vãn sau chuyến đi, nên Lý Thái Sơn đã chặn họng trước.
Vương Nhị Anh nghẹn họng, cố hỏi:
“Thật là mấy cậu không săn được gì sao?”
“Đã nói là không rồi, chỉ vì đi hơi sâu nên mới về trễ.”
“Thái Sơn, anh em với nhau mà…” Vương Nhị Anh vẫn bán tín bán nghi.
“Không xem cậu là anh em, tôi còn rủ đi làm gì? Đã rủ rồi, cậu không chịu đi, giờ quay lại trách tôi không đủ nghĩa khí? Cậu đúng là đùa giỡn tình huynh đệ rồi!” Lý Thái Sơn hậm hực.
Vương Nhị Anh nói không lại, đành lủi thủi bỏ đi.
Người vừa đi khuất, Lý Thái Sơn liền bĩu môi, chui vào chăn định ngủ tiếp.
Nhưng Kim Tiểu Linh đã bưng một bát mì vào tận phòng:
“Dậy đánh răng ăn tí gì đi, tối qua về chỉ ăn được cái bánh bao, giờ chắc đói lắm rồi.”
Lý Thái Sơn ngửi mùi mì thơm nức, bụng cũng réo lên, vội đi đánh răng rồi về ăn mì.
Kim Tiểu Linh thấp giọng:
“Anh kể cho em nghe đi, em nhất định không nói cho ai biết.”
Tối qua về muộn, cậu vừa về đã dúi cho mẹ một ít tiền, vào phòng lại đưa cô thêm một khoản.
Cho cô hẳn mười đồng, mà cho mẹ cậu cũng mười đồng…
Tổng cộng hai mươi đồng.
Mà cậu thì không nói gì nhiều, chỉ ăn một cái bánh bao, uống hai bát nước rồi ngả ra ngủ, khiến cô tò mò không biết cậu kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.
Lý Thái Sơn liếc nhìn vợ:
“Em thật sự muốn biết?”
Kim Tiểu Linh gật đầu lia lịa.
Lý Thái Sơn ghé tai nói nhỏ:
“Nhưng phải giữ bí mật đấy, ngay cả mẹ vợ cũng không được kể.”
“Yên tâm, em nhất định không hé răng.” Kim Tiểu Linh gật đầu cam đoan.
Lý Thái Sơn lúc này mới vừa ăn vừa kể về mấy ngày vào núi của họ. Kể mà vẫn còn thấy phấn khích.
Vì lần này họ vào sâu trong rừng, gặp trúng một đàn hoẵng rừng!
Ở vùng này không phải không có hoẵng, nhưng cực kỳ hiếm, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một, hai con.
Gặp cả một đàn như thế thì đúng là quá may mắn.
Nhờ cái bẫy mà Anh Dã giăng sẵn, họ tóm được bảy con.
Hai con nhỏ, ba con già và hai con trưởng thành.
Nhưng vì Anh Dã có lòng tốt, đã thả hai con nhỏ đi, còn lại năm con thì giữ lại.
Một con hoẵng trưởng thành nặng khoảng 50 – 60 cân, bán nguyên con.
Ngày thường, thương lái ép giá dữ lắm, một cân còn không được hai hào.
Nhưng lần này, chính Anh Dã ra mặt thương lượng, bán được giá tận bốn hào một cân, tăng gấp đôi!
Đúng vậy, Anh Dã chính là lợi hại như thế!
Sự kính phục của Lý Thái Sơn với Chu Dã quả thật như nước sông cuồn cuộn không dứt!
Bán được giá cao, năm con hoẵng tổng cộng thu về 120 đồng.
Chia đều ra, mỗi người được 24 đồng.
Nhưng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu chỉ lấy 20 đồng, bốn đồng còn lại mỗi người đều đưa thêm cho Chu Dã.
Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn cũng làm vậy.
Thế là mỗi người được 20 đồng, còn Chu Dã được gấp đôi, 40 đồng.
Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn thì chẳng có ý kiến gì, ai mà dám có ý kiến?
Toàn bộ đàn hoẵng là do Chu Dã thiết kế bẫy bắt được.
Hai người họ thì vụng về, suýt nữa còn làm hỏng chuyện.
Chu Dã không nói gì, nhưng Lý Thái Sơn lúc đó thì mắng te tua rồi.
Mà cái giá bốn hào một cân cũng là do Chu Dã thương lượng mà có, nói trắng ra, họ chỉ góp sức khiêng hàng, mà vẫn được 20 đồng, còn đòi hỏi gì nữa?
Theo Lý Thái Sơn thấy, cầm 20 đồng mà còn thấy ngại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-145.html.]
“Tiểu Linh, đồ ăn cho lợn nấu xong rồi, con mang ra cho lợn ăn đi.” Bên ngoài mẹ Thái Sơn gọi.
Kim Tiểu Linh vội vàng đáp lời.
Lý Thái Sơn dặn thêm:
“Vợ à, chuyện này đừng để lộ ra nhé, kể cả với mẹ.”
Kim Tiểu Linh gật đầu:
“Em nghe lời anh, ai hỏi gì em cũng lắc đầu, bảo là anh không kể.”
Lý Thái Sơn lúc này mới yên tâm.
Cô vợ ra ngoài lo việc cho lợn ăn, mẹ cậu cũng vào phòng hỏi han con trai.
Nhưng với mẹ thì Lý Thái Sơn không hé một lời.
Tuy biết mẹ là người kín miệng, nhưng chuyện này chỉ nên để vợ biết là đủ, lắm người biết cũng chẳng ích gì.
“Cái thằng ranh con này, vừa nãy chẳng phải rì rầm gì với vợ trong phòng à? Giờ đến mẹ mày thì lại giấu?” Mẹ Thái Sơn nhéo cho một cái.
“Đâu có đâu, Tiểu Linh hỏi mà con cũng không nói gì hết. Mẹ đừng hỏi nữa, mẹ chỉ cần cầm tiền là được rồi.” Lý Thái Sơn vừa nói vừa trùm chăn, tiếp tục lăn ra ngủ.
Dạo này vào núi đúng là mệt bã người, uống toàn nước suối, ăn thì chỉ có lương khô, đêm đến ngủ trong hang đá.
Cũng may đi theo Anh Dã thì có thịt ăn, cực khổ nhưng đáng giá.
Mẹ Lý Thái Sơn ra ngoài hỏi con dâu, Kim Tiểu Linh nói:
“Con cũng hỏi rồi, anh ấy bảo phụ nữ đừng hỏi nhiều như thế, nên con cũng không dám hỏi nữa…”
Mẹ Thái Sơn mắng yêu một câu:
“Cái thằng ranh con, giữ bí mật thật đấy! Nó giấu cho con bao nhiêu tiền riêng rồi hả?”
Câu này làm Kim Tiểu Linh hơi hoảng hốt:
“Mẹ…”
Mẹ Thái Sơn cười:
“Mẹ còn không hiểu tính thằng Thái Sơn sao? Lần trước chắc nó cũng đưa cho con một ít rồi chứ gì. Nhưng mẹ cũng không quản hai đứa đâu, phần lớn thì mẹ giữ giùm, còn lại hai đứa cứ tự giữ lấy mà tiêu.”
Bà nói vậy cũng đúng, đã lập gia đình rồi thì trong tay phải có chút tiền tiêu riêng, nên chuyện này bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Kim Tiểu Linh nghe mà cảm động lắm, cảm thấy mẹ chồng mình thật sự rất tốt.
Từ lúc gả vào nhà chưa từng bị làm khó, chồng lại còn giỏi giang, cô cảm thấy mình gả được người thật sự quá tốt.
Mẹ chồng quay người đi ngâm đậu:
“Đợi đậu ngâm xong, mình làm đậu phụ rồi con mang sang cho vợ Chu Dã một ít.”
“Vâng ạ.” Kim Tiểu Linh gật đầu.
“Có thời gian thì sang bên đó ngồi chơi chút.” Mẹ chồng lại nói thêm.
Kim Tiểu Linh có chút khó xử.
Chồng cô cũng từng nói rồi, thật ra bản thân cô cũng muốn làm thân với Bạch Nguyệt Quý, vì chồng hai bên thân nhau mà.
Nhưng mà… cô không biết phải nói chuyện với người ta thế nào.
Một người phụ nữ có học, lại còn xinh đẹp, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ đến mức không tì vết, cô mà ngồi ở đó thì thấy không thoải mái, chẳng biết nên nói gì cho phải.
Cô suy nghĩ rồi nói:
“Nếu mẹ sang, con đi cùng mẹ.”
Có mẹ chồng đi cùng thì đỡ bị ngượng, cũng không đến mức ngồi trơ ra đó.
“Ừ cũng được.” Mẹ chồng gật đầu.
Đang bận việc thì Bác gái Tôn đến dò hỏi chuyện mấy người đàn ông vào rừng.
Mẹ Thái Sơn nói:
“Làm gì có gì đâu, về tay không mà, chẳng được gì cả.”
“Đi theo Chu Dã mà lại chẳng được gì? Tôi không tin!” Bác gái Tôn hừ lạnh.
Mẹ Thái Sơn thầm nghĩ: Không tin thì thôi, ai bắt bà tin? Trong lòng thì khinh thường bà ta, chẳng coi ra gì.
Miệng thì vẫn điềm đạm:
“Nếu có thì tôi còn giấu làm gì, đâu phải chuyện gì mờ ám đâu. Không tin thì bà đi hỏi thằng Đại Sơn ấy.”
“Tên ranh con ấy đời nào chịu nói với tôi? Không thế thì tôi đã chẳng phải chạy qua đây hỏi bà.” Bác gái Tôn bực bội.
Bà có hỏi kiểu gì thì mẹ Thái Sơn vẫn cứng miệng bảo không biết.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mà đúng là bà thật sự không biết mấy người đó săn được gì, nhưng kể cả có biết thì bà cũng không đời nào kể ra.
Chuyện làm ăn buôn bán kiếm được tiền thì càng phải kín miệng, tiền không được để lộ ra ngoài, bà hiểu điều đó quá rõ.