Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 144.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 21:39:59
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Thái Sơn vừa đến là kể lại hết mấy lời Giang Đại Hổ đã nói, cuối cùng còn mắng to:
“Cái đồ khốn kiếp! Con trai hắn bị chuột rút dưới sông, nếu không nhờ Anh Dã anh đi ngang qua vớt nó lên thì giờ có khi đã làm ma nước rồi! Khi đó còn chẳng thấy hắn cảm ơn câu nào, giờ thì hay rồi, lại còn nói xấu anh sau lưng!”
Chu Dã thì vẫn điềm nhiên như không:
“Mặc dù lời hắn nói nghe khó nghe thật, nhưng cũng đâu phải sai. Anh đây chẳng phải đang ăn ‘cơm mềm’ (ý chỉ sống nhờ vợ) đấy à?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lý Thái Sơn nóng nảy:
“Anh Dã, anh xuống đồng kiếm công điểm nuôi cả nhà đấy nhé, ăn cơm mềm gì mà ăn?!”
Anh Dã không chỉ làm đồng mà còn vào rừng săn b.ắ.n kiếm tiền. Mà nếu vậy còn gọi là cơm mềm, thì thế nào mới là cơm cứng?
Chu Dã thì ngược lại, còn tỏ ra rất thích cái danh “ăn cơm mềm” này:
“Dạo trước anh đi viện khám, bác sĩ bảo anh ăn uống không tốt, đúng là thể chất hợp để ăn cơm mềm mà.”
Lý Thái Sơn: “……”
Anh Dã nhà anh bụng chứa được cả một con bò, còn bảo là ăn uống kém?
“Nhưng mà, cơm mềm cũng không phải ai muốn ăn là được đâu.” Chu Dã cười, “Như Giang Đại Hổ ấy hả? Có nằm mơ cũng chẳng ăn nổi. Hắn ghen đỏ cả mắt, nhưng kiếp này đừng hòng có cơ hội đó.”
“Em thấy đám đó đúng là ghen đến phát điên.”
Lý Thái Sơn khinh bỉ, “Còn dám so mình với anh nữa chứ? Đúng là không soi gương nhìn lại mình!”
“Đúng vậy.” Chu Dã rất tự hào, “Tướng mạo thì xấu, người thì nhếch nhác, về nhà còn thích làm ông lớn, còn anh thì sao? Việc nhà việc ngoài việc gì cũng xắn tay làm. Vừa xấu, vừa bất tài, tính khí thì khó chịu, ganh tỵ thì vô đối, mà cũng đòi ăn được bát cơm mềm của anh? Còn lâu mới có cửa nhé!”
Lý Thái Sơn nghe mà bái phục sát đất.
Đây mới gọi là đàn ông đích thực!
Bị người ta bôi xấu là ăn bám vợ mà vẫn không thèm để bụng, còn tự nhận rất thoải mái.
Đúng là khí lượng rộng như biển!
Anh tự nhủ phải học theo mới được!
Chu Dã lại dặn:
“Đừng để bụng mấy lời Giang Đại Hổ làm gì. Với cái thân hình của cậu, lỡ đánh nhau thật thì thiệt thòi đấy.”
Lý Thái Sơn hừ lạnh:
“Hắn dám đánh em? Nhà họ Lý bọn em ở thôn này đâu phải dạng vừa đâu, em có mấy anh em trai liền đấy! Hắn mà dám động vào em thử xem? Em đánh hắn, chưa chắc hắn dám đánh lại!”
Chu Dã cười cười:
“Thôi, về chuẩn bị đi. Trời tạnh mưa là mình vào rừng.”
“Được! Về là chuẩn bị liền!” Lý Thái Sơn gật đầu cái rụp, rồi hỏi,
“Anh Dã, lần này mình không dẫn theo nhiều người nữa chứ?”
“Có chứ, vẫn phải dẫn. Mấy người hàng xóm quanh mình ấy, một năm cũng chỉ được đi một hai chuyến thôi.” Chu Dã lắc đầu.
“Thôi được vậy.” Lý Thái Sơn hơi tiếc phải chia phần chiến lợi phẩm, nhưng Anh Dã đã nói thế thì cứ nghe theo.
Lý Thái Sơn về rồi, Chu Dã liền đem chuyện mình bị đồn là “ăn bám vợ” kể lại cho vợ nghe.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu nghiêm túc:
“Em cũng thấy thế, anh sắp thành trai bao rồi đấy.”
“Xem ra tối nay anh phải dốc sức phục vụ bà chủ rồi, không thì danh hiệu trai bao này anh không xứng mất.” Chu Dã cũng phụ họa luôn.
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái:
“Đi ngủ phòng tây đi!”
“Không đi, trời lạnh thế này, anh ngủ ở đó sao chịu được?”
Hai vợ chồng chọc ghẹo nhau một lúc, rồi Bạch Nguyệt Quý mới dịu giọng nói:
“Bên ngoài nói gì cũng mặc kệ đi, em biết anh có bản lĩnh là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-144.html.]
“Đúng thế! Gọi là bình đẳng giới mà. Phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời. Nếu phụ nữ giỏi, đàn ông ăn cơm mềm cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Đáng xấu hổ là mấy kẻ ăn bám còn giả vờ làm ông lớn. Như anh đây, ăn cơm mềm mà quang minh chính đại, tuyệt đối không kiểu ‘ăn xong quay ra chửi người’ đâu nha!” –Chu Dã vênh mặt nói.
Bạch Nguyệt Quý: “……”
Anh chàng này đúng là có thể tự hào vì ăn cơm mềm rồi!
Mà quan trọng là, có phải ăn bám đâu chứ?
Chu Dã vẫn đi làm, kiếm công điểm, mỗi tháng còn đi rừng săn b.ắ.n một chuyến, mà chuyến nào cũng kiếm nhiều hơn cả cô nhận nhuận bút.
Nhưng Chu Dã không quan tâm. Anh cứ kiên quyết nói mình ăn cơm mềm đó, thì sao? Anh tự hào lắm cơ!
Đúng là một “tiểu kịch khúc” nhỏ trong cuộc sống của họ.
Dù sao thì chuyện nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý bị người trong thôn ghen ghét, nói này nói nọ, cũng đâu phải lần đầu.
Ai muốn nói thì cứ nói, bọn họ cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Còn nếu ai dám nói ngay trước mặt, thì chắc chắn sẽ biết tay họ.
Sau khi mưa thu ngớt hẳn, thời tiết lập tức trở lạnh một cách rõ rệt.
Ban đêm nhiệt độ đã xuống âm độ, sáng sớm dậy thấy chỗ góc tường còn có băng đọng từ đêm trước.
Cũng vào lúc như thế, Chu Dã đạp xe Đại Kim Lộc, đi đón mợ về nhà.
“Mợ ơi, xe Đại Kim Lộc của cháu được chứ?” Vừa đèo mợ trên đường về, Chu Dã vừa khoe.
“Cháu cũng giỏi lắm rồi đấy!” Mợ của Chu Dã không nhịn được, véo cho anh một cái vào đùi.
Chu Dã “á” lên một tiếng:
“Chắc chắn bầm tím rồi, tuyệt đối bầm rồi!”
Mợ chỉ véo nhẹ, cười mắng:
“Bảo cháu đừng mua đấy, cháu có chịu nghe đâu!”
“Thì giờ dùng được còn gì! Mợ xem, giờ cháu đến đón mợ về, đi lại cứ gọi là như gió, nhẹ nhàng khoan khoái.” Chu Dã cười hớn hở.
Mợ cũng không cằn nhằn thêm nữa, chỉ hỏi:
“Lần này vào núi mấy ngày?”
“Nhanh thì chắc cũng phải ba bốn ngày.” Chu Dã đáp.
Vậy nên mới phải phiền mợ sang trông giúp, chứ để vợ anh ở nhà một mình với Đâu Đâu và Đô Đô, thật sự không yên tâm nổi.
“Vậy các cháu cũng phải cẩn thận đấy. Núi bên mình tuy chưa từng có mãnh thú gì ghê gớm, nhưng lợn rừng thì cũng nguy hiểm lắm đấy.” Mợ nhắc nhở.
“Vâng, cháu biết mà, mợ cứ yên tâm.” – Chu Dã gật đầu.
Sáng hôm sau, anh cùng Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn mấy người lên đường vào núi.
Chuyến đi này kéo dài đến tận nửa đêm ngày thứ tư họ mới trở về.
Dân thôn vừa thấy thế là đoán ngay, chắc chắn mấy người này săn được mồi to nên đi bán rồi mới về muộn như vậy!
Có người đến hỏi Lý Đại Sơn, anh chỉ nói rằng họ đi hơi sâu vào rừng nên mới về muộn, chứ chẳng săn được gì cả.
Đi những bốn ngày trời mà không kiếm được gì?! Ai mà tin nổi?
Thế là lại có người quay sang hỏi Lý Phong Thu, anh ta cũng chỉ lắc đầu bảo vận xui, chẳng được gì.
Cố Quảng Thu thì miễn hỏi. Còn Chu Dã thì khỏi phải nói, ai dám tới mà hỏi?
Người duy nhất có thể bẻ được miệng, chính là Lý Thái Sơn.
Sáng hôm sau, Vương Nhị Anh chạy tới nhà Lý Thái Sơn hỏi chuyện, lúc đó cậu ta còn đang ngủ ngon trong chăn, bị đánh thức thì cáu vô cùng.
“Bọn tôi có săn được gì đâu! Chỉ là đi hơi xa, mà đường núi sau mưa trơn trượt khó đi nên mới về trễ chút thôi! Giờ tôi nói thật với cậu rồi đấy, chứ hôm trước không phải tôi còn hỏi anh có đi không sao? Chính cậu bảo không đi đấy nhé!” Lý Thái Sơn liếc nhìn hắn một cái.
Cậu ta quá hiểu Vương Nhị Anh. Lần trước đi rừng không thu hoạch được gì, từ đó là cậu mất niềm tin vào Anh Dã.
Vậy nên lần này Lý Thái Sơn cũng không giấu, nói luôn là sẽ cùng cả nhóm vào rừng săn mồi xem sao.
Quả nhiên, vừa nghe thấy đông người lại phải ở lại núi vài hôm, Vương Nhị Anh lập tức từ chối không tham gia.