Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 143.

Cập nhật lúc: 2025-05-25 21:37:45
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa thu kéo dài suốt năm sáu ngày vẫn chưa dứt.

Cũng từ lúc này, người dân trong thôn bắt đầu tiết kiệm tối đa trong sinh hoạt.

Vì không còn ra đồng làm việc nữa, mà không làm đồng thì đồng nghĩa với không có công điểm, không có công điểm thì không có lương thực, phải ăn đến phần lương thực tích trữ, thế nên ai cũng bắt đầu ăn dè xẻn lại.

Mỗi ngày trở lại chế độ hai bữa, một bữa sáng, một bữa tối. Có thể không hoạt động thì cố mà nằm lì, giảm tiêu hao để khỏi đói bụng nhanh.

Cả thôn đều như vậy, ngay cả nhà lão đội trưởng có điều kiện tốt cũng không ngoại lệ.

Nhưng, lúc nào cũng có ngoại lệ.

Trong mấy ngày mưa dầm dề ấy, vợ chồng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý sống sung sướng đến mức khiến người ta phải ghen tị c.h.ế.t đi được.

Gió vừa thổi qua, mùi thơm trong bếp nhà họ bay thẳng sang nhà Triệu Mỹ Hương bên cạnh.

Trẻ con bên đó ngửi thấy còn khóc nức nở vì thèm, người lớn thì chỉ biết nuốt nước miếng ừng ực.

Những ngày này, Bạch Nguyệt Quý biến tấu đủ món ngon như khoai lang nướng, hạt dẻ rang đường, bánh vừng, bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ v.v…

Trong nhà chất sẵn củi lửa, lương thực cũng dự trữ đủ, các vật dụng thiết yếu như diêm, dầu, muối, đường… đều không thiếu món nào.

Với điều kiện như vậy, họ thật sự có thể “ẩn cư” trong nhà, không cần bước chân ra cửa mà vẫn ăn uống no say, ngủ nghỉ thảnh thơi.

Cũng trong những ngày mưa lạnh này, Chu Dã đã được ăn qua tất cả những món quà vặt tinh xảo mà trước kia anh chưa từng nếm.

Anh cảm thấy, vợ anh chẳng cần phải xinh đẹp hay tài giỏi, chỉ riêng tay nghề nấu ăn này thôi đã đủ để khiến anh “đầu hàng vô điều kiện” rồi.

Mà thật ra, nhà họ ăn không chỉ có mấy món ngọt vặt đó.

Chu Dã mặc áo mưa, mang ủng từ sáng sớm, đi đến công xã mua về sườn non, móng giò và cả thịt lợn.

Thịt lợn thì được băm nhỏ, nấu cùng cải thảo và trứng thành cháo thịt trứng cải thảo cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn.

Hai anh em nhỏ ăn rất ngon miệng, rất thích món này.

Nhờ ăn uống đầy đủ, hai đứa bé dạo gần đây béo tròn lên thấy rõ.

Còn sườn và móng giò thì dành cho hai vợ chồng họ.

Thực ra với người bản địa như Chu Dã, sườn lợn không được chuộng lắm,vì ít thịt quá.

Nhưng vì Bạch Nguyệt Quý đích thân gọi món này, nên anh cũng mua về vài dẻ.

Vậy nên, một hôm, Bạch Nguyệt Quý làm cho anh món sườn xào chua ngọt vào bữa sáng, đến trưa thì làm món sườn kho tàu.

Chu Dã ăn đến mức suýt nuốt luôn cả lưỡi, vừa ăn vừa tiếc rẻ:

“Vợ ơi, anh hối hận lắm luôn, sao trước giờ lại không mua sườn về nấu chứ? Không ngờ món này ngon vậy! Vậy là anh đã bỏ lỡ bao nhiêu mỹ vị rồi!”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Sau này mà có sườn thì anh cứ mang về, em nấu cho anh ăn.”

Chu Dã gật đầu lia lịa:

“Lần sau đi giao dịch, nếu thấy có sườn thì anh nhất định sẽ mang thật nhiều về!”

“Có nhiều thì em sẽ ướp gia vị rồi làm món sườn chiên muối tiêu. Đợi đến khi có tuyết, làm nồi lẩu sườn muối tiêu, đảm bảo ăn một lần là nhớ cả đời.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chỉ mới nghe miêu tả thôi mà Chu Dã đã nuốt nước miếng ừng ực, mong chờ vô cùng.

Còn móng giò thì không cần chế biến cầu kỳ, vì món này là dành riêng cho Bạch Nguyệt Quý.

Cô thường hầm móng giò với đậu nành và lạc. Mùi thơm ngào ngạt, ăn một bát đậu hay lạc cũng ngon không tưởng.

Cũng chính vì hương thơm bay ra từ nhà họ Chu những ngày này thật sự quá mê người, khiến Triệu Mỹ Hương cực kỳ bức xúc.

Cô ta còn đội mưa sang nhà chị dâu Chu để than phiền:

“Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Nhà ai chẳng phải siết chặt chi tiêu để sống qua ngày, vậy mà nhà họ ngày nào cũng nấu món gì mà thơm nức mũi! Con tôi ngày nào cũng khóc, hôm nay tôi đánh nó ba trận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-143.html.]

Chị dâu Chu nghe xong chỉ thấy đầy một bụng chua xót:

“Đánh con làm gì? Có phải lỗi do nó đâu. Nói cho cùng là do chúng ta không gặp được người đàn ông có bản lĩnh, con cái đành phải sống thèm thuồng thôi.”

Chu Xuyên đang ngủ trong buồng nghe vậy liền trở mình quay mặt vào tường, coi như không nghe thấy mấy lời ghen tị từ gian ngoài.

Mà đâu chỉ phụ nữ mới ghen? Đàn ông cũng chẳng kém.

Chồng của Triệu Mỹ Hương tên là Giang Đại Hổ, anh ta cũng rất khó chịu với Chu Dã.

Trong một buổi tụ họp của mấy người đàn ông trong thôn, Giang Đại Hổ cười lạnh nói:

“Cũng may thôn ta còn giữ được nề nếp tốt. Chứ nếu không, sống kiểu như nhà hắn, không khéo còn bị quy vào diện ‘phú nông’ cũng nên!”

Lúc đó, Vương Nhị Anh và Lý Thái Sơn cũng có mặt.

Vương Nhị Anh không nói gì, nhưng Lý Thái Sơn thì không nhịn nổi nữa, lập tức bật lại:

“Ấy dà, Giang Đại Hổ, bệnh đỏ mắt của anh phát nặng quá rồi đó! Đừng có quên, năm đó con trai anh, Cẩu Thặng, trốn nhà đi bơi, suýt thì c.h.ế.t đuối dưới sông. Chính là Anh Dã đi ngang qua phát hiện, vớt nó lên, nếu không thì giờ còn sống hay không còn chưa chắc đấy!”

Giang Đại Hổ nghênh cổ cãi lại:

“Chuyện nào ra chuyện đó! Nhưng mà nhìn cái kiểu nhà nó sống bây giờ, gọi là phú nông là còn nể mặt đấy! Thời xưa ngay cả địa chủ cũng chưa chắc ăn sung mặc sướng được như vậy!”

“Thì sao nào?!” Lý Thái Sơn cũng lớn tiếng –“Ăn của anh hay uống của anh à? Cần gì anh chỉ trỏ? Chính anh không có bản lĩnh cho vợ con sống sung sướng, giờ lại ghen ghét với Anh Dã nhà tôi vì anh ấy có bản lĩnh à?”

“Bản lĩnh gì? Chẳng phải là ăn bám vợ đó sao! Không có tiền nhuận bút hàng tháng của vợ hắn thì hắn là cái thá gì? Đàn ông mà ăn mềm thế thì còn vênh váo cái gì?” Giang Đại Hổ cười lạnh.

“Anh dám nói Anh Dã tôi ăn bám?!” Lý Thái Sơn lập tức đập bàn, hất tung cái bàn chơi bài lên, chỉ thẳng mặt Giang Đại Hổ “Anh muốn đánh nhau phải không?!”

Vương Nhị Anh cùng mấy người khác vội vã chạy lại can ngăn.

“Anh bớt lời một chút đi!” Có người lên tiếng nói với Giang Đại Hổ.

“Tôi nói Chu Dã, mắc mớ gì đến cậu mà cậu nổi đóa lên?!” Giang Đại Hổ cũng tức không kém.

“Anh nói Anh Dã tức là nói tôi!” Lý Thái Sơn chỉ vào anh ta “Hôm nay tôi nói rõ ở đây, lần sau mà còn để tôi nghe thấy mấy lời kiểu này nữa, thì anh cứ chờ xem tôi có bỏ qua không!”

Nói rồi, câhy hất tay Vương Nhị Anh, giận dữ bỏ đi.

Vương Nhị Anh vội vàng đuổi theo, còn những người khác thì chỉ biết lắc đầu nhìn Giang Đại Hổ:

“Anh không biết Lý Thái Sơn với Chu Dã thân như mặc chung một cái quần à? Trước mặt cậu ta mà còn dám nói mấy lời đó?”

“Thì tôi nói sai à?” Giang Đại Hổ tức tối “Nếu không lấy được cô vợ trí thức giỏi giang kia, thì làm gì có cuộc sống như bây giờ? Cả ngày nhà nó không thiếu mùi thịt mùi cá!”

Mọi người cũng phần nào hiểu được tâm trạng của Giang Đại Hổ.

Nói thật, trong cả thôn này đúng là chẳng ai sống sướng bằng Chu Dã.

Nếu nhà anh ở xa, không thấy không ngửi được thì thôi, nhưng sống ngay sát vách thế này, ngày ngày ngửi mùi thịt mùi canh bay sang, trong khi nhà mình thì ăn cháo loãng rau dưa, ai mà không bức bối?

Nói về Lý Thái Sơn với Vương Nhị Anh—

Lý Thái Sơn cáu:

“Lần sau đừng có rủ tôi tới chơi với loại người như thế nữa, xui xẻo!”

Vương Nhị Anh nhún vai:

“Cậu nói xem, làm gì phải nổi nóng vậy. Lỡ có đánh nhau thật, thiệt thòi vẫn là cậu thôi.”

Điều khiến Vương Nhị Anh không dám nói ra là, những gì Giang Đại Hổ nói, kỳ thực không sai.

Hắn cũng ghen tỵ, ngưỡng mộ và ganh ghét với cuộc sống hiện tại của Chu Dã không để đâu cho hết.

Hắn đã từng nghe mấy ông già trong thôn kể lại cuộc sống của địa chủ thời xưa, mà hình như… cũng không bằng nhà Chu Dã bây giờ!

Chỉ là, những lời đó hắn không dám thốt ra miệng.

Lý Thái Sơn gằn giọng:

“Hắn dám nói Anh Dã như thế, cậu nhịn được chứ tôi không nhịn được!”

Nói rồi, Lý Thái Sơn chẳng thèm để tâm gì tới Vương Nhị Anh nữa, quay người bỏ đi tìm Anh Dã của cậu.

Loading...