Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 142.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 16:28:31
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tán gẫu với thím Trương mấy câu xong, Chu Dã liền vội vã chạy về nhà.
Lúc này Bạch Nguyệt Quý đang chơi với Đâu Đâu và Đô Đô cùng chú chó con mới về nhà.
Sáng nay chó con được người ta mang đến. Nhìn mà thương, bụng đói lép kẹp vì chưa được ăn gì cả!
Bạch Nguyệt Quý liền pha sữa cho nó uống, một bát sữa to bị nó l.i.ế.m sạch bong, bụng phình lên tròn vo.
Có lẽ vì được ăn no uống đủ lại cảm nhận được sự chăm sóc của chủ nhà, nên nó nhanh chóng thích nghi.
Không biết có phải vì người nó ngửi thấy mùi sữa trên người Đâu Đâu và Đô Đô hay không mà tỏ ra rất thân thiết với hai bé.
Hai anh em Đâu Đâu – Đô Đô thì gan lì vô cùng.
Trẻ con tầm này mà gặp động vật lạ thường sẽ có chút sợ, nhưng hai đứa lại chẳng hề e ngại, vừa thấy chó con là đã vui vẻ đến gần chơi cùng.
Lúc trưa ngủ trưa, hai anh em còn kéo chó con lên giường ngủ cùng.
Bạch Nguyệt Quý cũng đã kiểm tra rồi, lông nó sạch sẽ, không có ve rận hay gì, nên cũng không cần tắm rửa kỹ lưỡng gì cả.
Với chó con nhỏ thế này, nếu tắm rửa nhiều quá dễ bị ốm.
“Vợ ơi~” Chu Dã vừa vào nhà đã gọi to.
“Trong phòng này.”
Chu Dã bước vào thì thấy vợ, con và chó con đang ngồi chơi trên giường đất.
“Đói không? Vào bếp nấu tí gì ăn đi?” Bạch Nguyệt Quý ngẩng lên hỏi anh.
Đói hay không thì khoan nói, việc quan trọng là phải ôm vợ cái đã.
Tối hôm qua không có vợ nằm cạnh, anh mất ngủ suốt.
Ôm một lúc, anh mới thì thầm:
“Vợ này, tối qua có nhớ anh không?”
“Không.” Bạch Nguyệt Quý cười nhạt lắc đầu.
Chu Dã cười tít mắt.
Vợ anh mà nói “nhớ lắm”, thì thật ra là không nhớ.
Còn vợ anh mà nói “không nhớ”, thì chắc chắn là nhớ lắm lắm luôn.
Đừng hỏi sao anh biết, anh quá hiểu kiểu “miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo” của vợ rồi.
Như ở trên giường ấy, lúc thì bảo:
“Sao anh cứ không đứng đắn thế?”
“Sao lại hư thế?”
“Sao lại hành người ta vậy chứ?”
Nhưng anh biết, vợ anh rõ ràng là… thích!
Bạch Nguyệt Quý khẽ lườm gã chồng mặt dày một cái, nhưng đúng là không thể phủ nhận, hôm qua không có anh bên cạnh, cô trằn trọc cả nửa tiếng mới ngủ được.
Hai đứa nhỏ Đâu Đâu và Đô Đô cũng đã lâu không thấy bố rồi, vừa thấy anh về là bò tới ôm lấy.
Chu Dã thấy có vợ ôm, con ôm, trong lòng cảm giác như đời mình đã viên mãn lắm rồi.
Để anh chơi với con, Bạch Nguyệt Quý liền vào bếp nấu cho anh một bát mì.
Mì đã được cắt sẵn từ trước, cô đập thêm hai quả trứng gà, nhặt ít cải trắng, thêm chút muối nêm nếm, thế là xong một bát mì trứng thơm ngon.
Lúc Chu Dã ăn, hai bé Đâu Đâu và Đô Đô cũng đòi ăn theo.
Không phải vì đói, mà là muốn ăn theo không khí, bố ăn thì tụi nhỏ cũng muốn được đút cho ăn.
Hai đứa ngồi ngay ngắn thành hàng, há miệng chờ bố bón, Chu Dã cũng chiều con, ăn hai miếng lại đút cho tụi nhỏ một miếng, chơi chán rồi tụi nhỏ lại quay sang nô với chó con.
Bạch Nguyệt Quý hỏi:
“Sao anh lại muốn nuôi chó vậy?”
“Anh cũng chẳng tính trước, chỉ là thấy ở trại nuôi lợn có mấy con ch.ó con, chợt nghĩ nhà mình nuôi một con trông nhà cũng hay.” Chu Dã cười nói.
“Con này hình như hơi khác với mấy con ch.ó bình thường ấy, em thấy nó khôn hơn.” – Bạch Nguyệt Quý nói.
Chó còn nhỏ xíu thôi mà cô đã cảm nhận được sự lanh lợi của nó, chứng tỏ nó thật sự thông minh.
“Anh có hỏi Phùng Cương rồi, anh ấy nói con này là giống lai, có m.á.u sói, chó cái phối với sói đực sinh ra đấy.” Chu Dã giải thích.
Bạch Nguyệt Quý gật gù:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-142.html.]
“Bảo sao nhìn có nét khác biệt.”
“Nuôi nó lớn cùng với Đâu Đâu và Đô Đô, sau này chắc chắn sẽ rất thân thiết.”
Bạch Nguyệt Quý cũng không phản đối việc nuôi chó trong nhà.
Vì giờ điều kiện nhà đã tốt hơn, lại sống tách biệt với trung tâm thôn, có hơi hẻo lánh một chút.
Dù bây giờ xã hội an toàn hơn, ít ai dám gây sự, nhưng lòng người thì khó đoán.
Nuôi một con ch.ó có m.á.u sói để trông nhà, thật sự là chuyện không tồi.
“Đặt tên cho nó đi.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Gọi là… Sư Tử đi!”
Bạch Nguyệt Quý: “……”
Tên nghe đúng kiểu Chu Dã thật, nhưng thôi “Sư Tử” chính thức trở thành tên của chú chó con.
Sư Tử từ đó trở thành một thành viên mới trong nhà họ Chu.
Lần này Chu Dã cùng đội trưởng và kế toán đi chọn lợn con, chất lượng heo họ đem về không có gì để chê.
Ngay cả người rút phải lá thăm cuối cùng, nhận con lợn sau cùng, cũng thấy vui, vì con lợn đó cũng rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn.
Chính vì đến nơi xa lạ nên lũ lợn con có hơi sợ hãi và bất an, nhưng khi mọi người bưng cám ra, bọn chúng ăn một cách hung hãn, chẳng hề dè dặt chút nào.
Chỉ cần ăn được là không sao cả.
Ngoài lợn con ra, đương nhiên còn có cả dê con.
Lần này vốn dĩ còn định đưa chú Trương đi cùng, nhưng chú Trương bị cảm nên không đi được.
Dù vậy, chú Trương vẫn rất hài lòng với đợt dê con lần này, không có con nào ốm yếu gầy gò, toàn là những con khỏe mạnh.
Tổng cộng mười lăm con, được nuôi tại khu chuồng cũ vốn là trại nuôi lợn.
Chuồng trại này thực chất là một dãy nhà ngói gạch, trước kia là nhà của một địa chủ.
Sau khi ông địa chủ bỏ trốn ra nước ngoài, căn nhà bị thu hồi giao về cho tập thể quản lý.
Trước kia dùng để nuôi lợn, nhưng giờ việc nuôi lợn đã được giao cho từng hộ gia đình đảm nhiệm, nên sau khi năm con lợn của năm ngoái được xuất chuồng, nơi này được dùng để nuôi dê.
Vì công việc nuôi dê lần này giao cho chú Trương, nên chú Trương còn nhờ Cố Quảng Thu cùng sang sửa sang lại giường đất và các khu vực khác trong nhà.
Chú Trương còn định dọn qua bên đó ở luôn.
Lúc Bạch Nguyệt Quý đến chơi và nghe thím Trương kể chuyện này, cô liền hỏi:
“Không phải là sẽ cử người thay phiên nhau trông coi sao?”
Từ sau khi tham gia mấy hoạt động nông nhàn như cùng các bà già lớn tuổi tách bắp ngô, cô cũng đã hiểu ra kha khá chuyện thôn.
Ví dụ như hồi còn nuôi năm con lợn, đội trưởng sẽ phân công người thay phiên nhau sang canh giữ.
Chú Trương cười hiền:
“Dù sao tôi cũng rảnh rỗi, qua bên đó trông nom cho chắc ăn.”
Thím Trương cũng hoàn toàn đồng ý:
“Ông qua bên đó ở là hợp lý. Cơm nước thì tôi nấu sẵn, để Quảng Thu mang qua cho ông là được.”
Thế là chuyện này cũng được định xong.
Cũng vì chuyện nuôi lợn nên mấy ngày nay trong thôn rôm rả hẳn lên.
Thế nhưng chẳng được bao lâu, những cơn mưa thu lành lạnh đã ập đến.
Quả thật không hề nói ngoa “một trận mưa thu, một đợt rét lạnh.”
Trước đó trời tuy có se se lạnh, nhưng vẫn còn chịu được.
Vậy mà chỉ sau một trận mưa, nhiệt độ từ mười bốn mười lăm độ tụt xuống còn khoảng năm sáu độ.
Vì trời trở lạnh quá nhanh, Bạch Nguyệt Quý đặc biệt chú ý giữ ấm cho Đâu Đâu và Đô Đô.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đâu Đâu thì không sao, nhưng Đô Đô hơi khó xử lý một chút, cậu nhóc này không thích uống nước.
Giờ nhà đã nhóm bếp lò rồi, nên cần uống nhiều nước hơn để tránh bị nóng trong.
May mà lần trước Chu Dã lên công xã mua mấy hộp hoa quả đóng hộp cho vợ ăn vặt, tình cờ thấy ở công xã có bán lê trắng, anh liền mua về một đống.
Trong nhà vốn đã có sẵn đường phèn, là do Chu Dã mua về cho Bạch Nguyệt Quý “ăn ngọt giải thèm”, mua không được kẹo sữa thì mua đường phèn thay.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn chưa dùng tới bao giờ.
Giờ thì vừa hay, Bạch Nguyệt Quý liền nấu một nồi chè lê chưng đường phèn.
Có món chè này rồi, cậu nhóc Đô Đô mới chịu ôm bát lên mà uống ngon lành.