Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 140.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 10:35:30
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Dã cũng không muốn nuôi lợn.
Lý Thái Sơn nói:
“Anh Dã, sao anh lại không nuôi? Chị dâu đâu có đi làm đồng.”
Nhà cậu ta còn định nuôi hai con, mẹ cậu sẽ cùng vợ lo liệu. Sang năm vợ cậu đi làm thì giao lại cho mẹ chăm.
Chu Dã đáp:
“Anh còn phải đi làm, chị dâu cậu phải chăm Đâu Đâu với Đô Đô, còn phải viết bài, lấy đâu ra thời gian? Nuôi lợn đâu phải việc nhẹ nhàng gì.”
Điều quan trọng nhất là, nuôi lợn thì muỗi mòng trong nhà nhiều kinh khủng, mùi thì nồng nặc, ngửi thôi cũng muốn lộn ruột.
Trước kia lúc mẹ anh còn sống từng nuôi, mùi đó đến giờ anh vẫn nhớ như in.
Thế nên lần này, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý lại tiếp tục đồng lòng, không nuôi lợn!
Khi danh sách những người đăng ký nuôi lợn đã được xác nhận, lão đội trưởng còn đặc biệt cho Lý Đại Hải dẫn theo kế toán đến tận từng nhà xác nhận lần cuối.
Bởi dù có muốn nuôi thì cũng phải có điều kiện phù hợp mới được.
Sau khi xác nhận xong sẽ tổ chức chọn lợn con.
Lý Đại Hải còn đích thân tới gọi Chu Dã đi cùng.
“Chuyện này gọi tôi làm gì?” Chu Dã nghi hoặc, chẳng hứng thú gì.
“Cậu là phúc tinh mà, cậu không đi thì làm sao được? Có cậu đi, chúng ta nhất định sẽ chọn được con lợn con to khỏe nhất!” – Lý Đại Hải nói đầy khí thế.
Chu Dã: “……”
“Cho cậu mười điểm công.” Lý Đại Hải biết rõ tính anh, không thấy lợi thì chẳng bao giờ chịu động. Nên dứt khoát nói thẳng.
Mở đầu mà nói thế thì hay biết mấy.
Chu Dã lập tức đổi giọng chính nghĩa:
“Cống hiến cho đội, vốn là việc tôi nên làm. Nhưng đã nói như vậy rồi, thì mười điểm công này tôi nhận.”
Lý Đại Hải bật cười:
“Vậy đi thì nhớ chọn cho kỹ đấy!”
“Tôi đảm bảo chọn kỹ.” Chu Dã đáp chắc nịch.
Thế là sáng hôm sau, Chu Dã theo lão đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đi chọn lợn con.
Lúc rảnh rỗi, chị dâu Lý ghé qua nhà Bạch Nguyệt Quý tán chuyện, mang theo cả kim chỉ vải vóc để làm đồ may vá trong nhà.
Năm nay chị ấy mạnh tay tiêu một chút, mua vải về may cho Mãn Thương một bộ quần áo mới. Còn Mãn Khố thì chờ anh nó lớn sẽ mặc lại.
Trong lúc trò chuyện cũng nhắc đến chuyện nuôi lợn.
Không chỉ thím Trương muốn nuôi, chị dâu Lý cũng định nuôi một con.
Bạch Nguyệt Quý đang ngồi khâu đế giày cho Chu Dã, nghe vậy liền hỏi:
“Chị cũng nuôi à? Chị còn phải đi làm, có thời gian không?”
“Đúng là đi làm thì bận thật, nhưng Mãn Thương với Mãn Khố giờ cũng lớn rồi, có thể sai bảo được rồi!” Chị dâu Lý nói, rồi quay sang hỏi cô, “Em có định nuôi không?”
“Chu Dã phải đi làm, em còn phải trông hai đứa nhỏ, lại còn viết bài, em không rảnh đâu.” Bạch Nguyệt Quý đáp.
Chị dâu Lý không ngạc nhiên. Dù không hiểu chuyện viết bài, nhưng chị biết, việc gì kiếm được tiền thì chắc chắn không dễ dàng gì.
Chỉ cần nhìn trạm thanh niên trí thức kia, có ai đều đặn nhận được nhuận bút hàng tháng như cô đâu?
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vậy hôm qua sao lại đánh Mãn Khố vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Chị dâu Lý bật cười:
“Nó lại chạy qua đây hả?”
“Nó tới chơi với Đâu Đâu với Đô Đô.”
Chị dâu Lý nói:
“Bánh hồng còn chưa xong, vẫn đang ủ trong chum, nó cứ đòi ăn cho bằng được, còn suýt làm vỡ cái bát, chị tức quá nên cho nó một trận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-140.html.]
Bạch Nguyệt Quý bật cười:
“Nói chuyện nhẹ nhàng thôi, hai đứa nhỏ nhà chị ngoan lắm.”
“Có lúc không kiềm được, lửa nổi lên là phát ra luôn. Đánh xong thì cũng thấy hơi hối hận.” Nhưng lần sau có lẽ vẫn đánh tiếp.
Đang trò chuyện, họ nhắc đến chuyện mai đi ăn mừng nhà mới chị dâu Đại Sơn.
Nhắc đến chị dâu Đại Sơn thì không thể không nhắc đến nhà lão đội trưởng.
“Đêm qua lại có chuyện à, ồn ào đến mức bên này cũng nghe loáng thoáng, là chuyện gì vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Phải, lại ầm ĩ nữa. Chị còn chạy sang xem mà.”
Chị dâu Lý nói rồi tiếp, “May mà bác đội trưởng là người hiểu chuyện. Đêm qua ông ấy tuyên bố luôn, bảo Lý Đại Hải dắt vợ chuyển ra ngoài ở. em không biết đâu, bác gái Tôn còn ngồi bệt trước cửa nhà gào khóc kìa!”
Bạch Nguyệt Quý thật sự ngạc nhiên:
“Đội trưởng bảo chuyển ra ngoài? Vậy trong nhà chỉ còn ông ấy với bác gái Tôn thôi sao?”
“Ừ, đêm qua mấy ông trưởng tộc họ Lý cũng được mời tới. Sau này nếu bác đội trưởng già yếu, việc dưỡng già sẽ do ba nhánh thay phiên nhau về nhà cũ chăm sóc.” Chị dâu Lý gật đầu.
Chỉ nghe qua cũng biết, lão đội trưởng đúng là người thấu đáo. Chuyện như vậy không phải ai cũng nghĩ tới được ngay.
Bạch Nguyệt Quý bật cười:
“Em bảo sao dạo này nhà họ lục đục như vậy mà bác đội trưởng vẫn không lên tiếng, thì ra là đang ém chiêu lớn, muốn cho ba đứa con trai ra ở riêng hết.”
Chị dâu Lý cũng cười theo:
“Bác đội trưởng là người hiểu chuyện, chẳng lẽ không nắm rõ tình hình sao?”
Chỉ là nếu mới cãi nhau một hai lần đã bắt con cái ra riêng, thì nghe chẳng hay ho gì, cũng sẽ khiến mấy anh em nhà Lý Đại Hải mang tiếng cả đời.
Phải để mọi người đều thấy rõ, rằng nếu không tách riêng thì nhà cửa sẽ không yên nổi, thì mới có thể dùng một chiêu mạnh tay, dứt khoát như vậy.
Giờ thì chẳng còn ai có thể nói gì nữa rồi.
Tất nhiên, mấy cô con dâu mà dám cãi tay đôi với mẹ chồng như thế thì danh tiếng cũng chẳng còn gì tốt đẹp.
“Chắc bác gái Tôn tức lắm nhỉ? Từ giờ khỏi có chuyện lên mặt làm mẹ chồng nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Không tức thì là gì nữa! Hôm qua còn nằm vật ra đất gào khóc, suýt nữa bị bác đội trưởng lấy dây lưng quất cho một trận, may mà bị mấy anh em Đại Hải can lại kịp.” Chị dâu Lý hôm qua còn đi hóng chuyện, nghe xong cảm thấy sảng khoái vô cùng.
“Vậy thì mối thù này chắc ghi lòng tạc dạ rồi.”
“Bà ấy giờ đang liên kết với mấy bà già như mẹ chồng chị, chuyên đi rêu rao rằng bọn chị là con dâu bất hiếu, cãi lại bố mẹ, còn nói nếu là thời xưa thì đã bị lôi ra dìm lồng heo rồi!” Chị dâu Lý hừ lạnh.
Bạch Nguyệt Quý nghe mà cạn lời.
“Ủa, mẹ chồng chị giờ đi lại được rồi à?” Cô đổi đề tài.
Nhắc đến chuyện đó, chị dâu Lý nghiến răng:
“Đi được rồi! Nhưng vẫn bắt Phong Thu đi hầu hạ. Hôm qua về nhà còn bị bà ta tát một cái, trên mặt in rõ dấu tay đó!”
Bạch Nguyệt Quý nhíu mày:
“Chỉ vì chuyện đó?”
“Chuyện gì đâu, chỉ là bà ấy nhìn thấy đứa con này là ngứa mắt thôi.” Nói đến là thấy tức nghẹn cả bụng.
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu:
“Thật sự không hiểu mấy bà cụ đó suy nghĩ cái gì nữa.”
So với vậy, cô cảm thấy mợ của mình thật sự là người cởi mở, rất hiếm có người già nào mà suy nghĩ thấu đáo như vậy.
Ở chung chẳng bao giờ thấy gò bó gì cả.
Chị dâu Lý nói xong thì cũng thuận miệng khuyên luôn:
“Nói gì thì nói, em cũng đừng chiều Chu Dã quá, mua chi cái xe Đại Kim Lộc làm gì. Dân quê như mình có cần đến cái đó đâu? Cứ để tiền dành dụm thì hơn.”
“Lỡ mua rồi thì kệ thôi. Mà đúng là có xe đạp thì tiện thật, hôm qua anh ấy chở ba mẹ con tụi em ra sân phơi xe đi chơi một vòng, vui lắm.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.
Chị dâu Lý không nói nổi nữa:
“Thôi, các em đều là người giỏi giang, chị không xen vào.”
“Anh Phong Thu khi nào rảnh thì nói để lần sau Chu Dã vào rừng rủ đi cùng nhé, không bắt được thịt thì cũng kiếm được mấy quả trứng gà rừng mang về cho Mãn Thương Mãn Khố ăn cũng tốt.”
“Rảnh rảnh, giờ không bận gì nữa rồi.” Chị dâu Lý lập tức gật đầu.