Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 139.

Cập nhật lúc: 2025-05-25 10:34:10
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài, cậu và mợ đang buôn chuyện với hàng xóm, còn trong nhà, vợ của Cố Quảng Hạ mặt mũi cứng đơ cả lại.

Cố Quảng Hạ nhìn dáng vẻ của chị ta, tốt bụng an ủi:

“Chu Dã đâu có biết tính toán trong sinh hoạt, chắc chắn không tích cóp được đồng nào, thể nào cũng vét sạch túi. Chúng ta nhất định không thân thiết với nhà đó, sau này có cần giúp gì thì còn trông cậy vào mình thế nào được?”

Vợ Quảng Hạ đâu phải ngốc, chẳng lẽ không nhận ra chồng mình đang mỉa mai chị ta sao?

Thế là lườm cho anh ta một cái sắc lẹm.

Cố Quảng Hạ hừ một tiếng, chẳng thèm để ý đến chị ta.

Còn nghĩ Chu Dã cần phải trông cậy vào chút tiền vặt của chị ta sao? Người ta giờ còn đi xe đạp cơ mà!

Dựa vào chị ta để xoay sở tiền nong, đúng là trò cười thiên hạ.

Đến cả vợ Quảng Hạ giờ cũng bắt đầu thấy không vững tin nữa, chẳng lẽ chị ta bị Chu Hữu Mai lừa rồi?

Chị ta nhìn vợ chồng Chu Dã sống sung túc, chẳng có vẻ gì là túng thiếu cả.

Lúc trước ăn uống linh đình còn nói là vét sạch túi, quay đi đã thấy mua hết bốn mươi đồng tiền lương thực.

Mua xong lương thực lại nói không còn tiền, vậy mà quay đầu lại đã thấy cưỡi xe đạp Đại Kim Lộc đi rồi.

Không được, chị ta phải tìm Chu Hữu Mai hỏi cho rõ!

Nhưng giờ Chu Hữu Mai lại không rảnh để trả lời, chị ta vừa mới cùng mẹ chồng về quê, mới biết chuyện này.

Mợ cả cùng mấy người nhà đi lên thành phố, giờ lo liệu xong, chẳng phải là tranh thủ đi mua vải, sắm sửa một chút đó sao?

Thế nên đã bỏ lỡ vụ ồn ào hôm nay.

Nhưng vừa về đã nghe tin, thằng cháu rể được gọi là “phúc tinh” của đội Ngưu Mông, lại vừa mua được một chiếc xe đạp Đại Kim Lộc!

“Chuyện đó có thật không?” mợ cả vừa về đã hỏi cậu cả Cố.

“Ừ.” cậu cả Cố gật đầu, vừa hút thuốc láo, vừa thấy trong lòng bứt rứt.

Chu Hữu Mai sững người, mợ cả cũng ngạc nhiên:

“Sao có thể chứ? Xe Đại Kim Lộc mà, nghe nói phải tốn không ít tiền mới mua được, nó lấy đâu ra tiền mà mua?”

“Là xe cũ.” – con trai bà là Cố Quảng Khoát lên tiếng.

“Xe cũ thì cũng đâu phải không tốn tiền? Xe cũ cũng phải nhiều tiền lắm đó!” mợ cả không nhịn được nói.

Chuyện này đúng là không thể phản bác được.

Ngay cả đội trưởng trong thôn họ cũng không có xe đạp, vậy mà đứa cháu trai vốn không được coi trọng lại là người đầu tiên có một chiếc.

Dù là xe cũ thì cũng rất đáng nể rồi.

“Chẳng phải mẹ nói nó không biết sống tiết kiệm, trong tay chắc chẳng giữ nổi đồng nào sao? Nhưng con thấy, nó sống còn hơn cả ai hết ấy!” Chu Hữu Mai không nhịn được nói.

“Làm sao mẹ biết được rốt cuộc là chuyện gì?” mợ cả lườm cô một cái.

“Triệu Mỹ Hương vẫn luôn nói như vậy, thế nhưng cho đến giờ vẫn chẳng thấy nhà nó sa sút, rốt cuộc là để dành được bao nhiêu của cải vậy chứ?”

“Dành dụm bao nhiêu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, hôm nay tôi qua đó, nó thấy tôi mà chẳng thèm chào hỏi câu nào.” Cố Quảng Khoát chen vào.

Cậu lớn mắng:

“Đồ vô ơn, tưởng có chút tiền rồi thì chẳng coi ai ra gì!”

Chu Hữu Mai liền hỏi:

“Vậy nhà mình còn muốn gả con cho nhà đó không?”

“Không gả. Sống kiểu đó thì trông mong gì được lâu dài!” cậu cả nói thẳng.

Đừng tưởng có cái xe Đại Kim Lộc rách mà dám lên mặt với ông. Theo ông, cái phúc khí đó chẳng bền được bao lâu đâu!

So với nhà cậu cả Cố, nhà cậu hai Cố lại có chút do dự.

Ông ấy vẫn còn phân vân không biết có nên tiếp tục kết thân hay không.

Mợ hai nói:

“Ngày mai tôi sang đội Ngưu Mông hỏi vợ Chu Xuyên xem rốt cuộc là chuyện gì!”

Hôm sau, bà thật sự qua tìm chị dâu Chu.

Nhưng chị dâu Chu làm sao biết được sự tình thế nào!

Thấy bà hỏi cái gì cũng không biết, mợ hai cũng tức giận:

“Hồi trước chính nhà cô khuyên chúng tôi đừng tiến tới, giờ thì thân thích nguội lạnh cả rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-139.html.]

Đúng là bà có chút hối hận rồi, thằng cháu này xem ra cũng có tiền đồ lắm chứ!

Hồi đó mà giữ được mối quan hệ với cháu thì giờ đâu đến mức bị chê cười như vậy?

Hàng xóm láng giềng không ít người tới nói với bà rằng thằng cháu lại mang thịt sang biếu cậu mợ!

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng mợ hai cũng rất ghen tị.

Chị dâu Chu chẳng coi cái danh “mợ” đó ra gì, lạnh lùng đáp:

“Chính mấy người chê nghèo ham giàu, đừng có đổ vạ lên đầu tôi!”

Câu này khiến mợ hai đỏ mặt:

“Cô nói cái gì vậy? Gọi là chê nghèo ham giàu à? Có ai nói chuyện với trưởng bối kiểu đó không?”

“Trưởng bối? Mấy người như vậy mà cũng xứng gọi là trưởng bối à? Gọi một tiếng mợ mà lại tưởng mình là nhân vật quan trọng chắc?” chị dâu Chu cười lạnh.

Mợ hai tức đến mức chỉ tay vào mặt chị dâu Chu:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cô… cô…”

“Cái gì mà cô với chẳng cô, mau mau từ đâu đến thì quay về chỗ đó đi, tôi không rảnh tiếp mợ!” Chị dâu Chu lập tức đuổi người.

Loại trưởng bối gì mà còn bày đặt ra oai với cô?

Lần trước chẳng qua thấy nhà người ta có trứng gà, biết mở miệng nịnh nọt sẽ có lợi nên mới nói vài câu, hôm nay thì tay không mà tới, nhìn thấy là đã bực rồi!

Mợ hai tức đến mức chửi ầm lên:

“Cô tưởng tôi thèm đến cái xó rách nhà cô à!”

Rồi hầm hầm quay người bỏ đi.

Chị dâu Chu không thèm để tâm, nhưng trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì.

Xe đạp Đại Kim Lộc đấy, dù là xe cũ thì vẫn là xe đạp chứ!

Người ta đã cưỡi xe đạp đi rồi, còn nhà mình đến cái xe kéo cũng chưa có!

Đúng lúc đó, Chu Xuyên hớn hở từ ngoài chạy vào:

“Nuôi lợn được rồi! Mình có thể đăng ký xin một con lợn con về nuôi rồi!”

Chị dâu Chu lập tức bị thu hút:

“Thật hả? Đội xác nhận rồi à?”

“Xác nhận rồi!”

Anh ta vừa từ sân phơi lương thực trở về, vì mới đi họp xong. Mỗi nhà cử một người đại diện đi dự.

Nhưng đội Ngưu Mông lần này không chỉ cho nuôi lợn.

Họ còn quyết định sẽ nuôi dê trong năm nay nữa. Hai việc này đều đã được thông qua trong cuộc họp chung vừa rồi.

Giờ mọi người được về nhà bàn bạc. Nếu nhà nào có điều kiện nuôi, sẵn sàng nuôi, thì có thể ghi danh, ký tên và lăn tay.

Nuôi lợn đúng là có rủi ro, nếu lợn con c.h.ế.t thì sẽ bị trừ điểm công rất nhiều.

Nhưng nếu nuôi tốt, thì sẽ được chia một khoản điểm công không nhỏ khi giao nộp. Chưa kể trong quá trình nuôi, cứ có phân lợn là lại được cộng công điểm.

Không cần nói cũng biết, hầu hết mọi nhà trong thôn đều muốn nuôi.

Thím Trương cũng muốn nuôi một con.

Lúc này Bạch Nguyệt Quý đang dẫn theo Đâu Đâu và Đô Đô ở đó, nghe vậy liền hỏi:

“Thím có lo xuể không? Chị dâu sắp sinh rồi, đến lúc đó còn phải trông cháu nữa đấy.”

“Lo được chứ! Lúc đó Xảo Muội sinh con thì rảnh rang thôi, trong nhà đông người, ai cũng có thể phụ một tay. Năm sau con nó cũng được hai ba tháng rồi, lúc đó để nó đi làm, thím ở nhà vừa trông cháu vừa nuôi lợn.” Thím Trương đáp.

Bà vui lắm, vì chú Trương sắp được đội giao việc nuôi dê và hưởng công điểm lao động chính.

Con rể là lao động chính, con gái sinh xong cũng có thể ra đồng, còn bà ở nhà trông cháu vẫn kiếm được điểm công.

Trời ơi, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng đã thấy rộn ràng!

Bà còn quay sang hỏi Bạch Nguyệt Quý có muốn nuôi không?

Nhưng Bạch Nguyệt Quý thì lắc đầu:

“Chắc cháu không có thời gian đâu ạ.”

Nuôi mấy con gà thì còn tạm được, chứ mà nuôi lợn ở nhà thì…

Không nói đến chuyện bận bịu, thật sự là cô không chịu nổi cái mùi đó.

Cô không tưởng tượng nổi cảnh cả nhà ám đầy mùi phân lợn suốt ngày.

Vì vậy, chuyện nuôi lợn, với cô là hoàn toàn không khả thi.

 

Loading...