Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 138.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 08:41:20
Lượt xem: 133
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi Vương Nhị Anh đi rồi, mợ mới nói: “Thằng đó chẳng phải loại người làm chuyện đàng hoàng đâu, cháu đừng qua lại nhiều với nó.”
Chu Dã cười: “Mợ cứ yên tâm, cháu còn không rõ nó à? Giờ cháu cũng chẳng buồn qua lại với nó nữa.”
Thấy cháu trai biết suy nghĩ, mợ gật đầu, không nói thêm gì.
Chu Dã đi đóng cổng lại, rồi cười toe toét nói: “Mợ đoán xem, hôm nay bọn cháu mang gì về nào?”
“Chẳng phải ở đây hết rồi sao?” Mợ nhìn qua đất, thấy nửa gùi trứng gà rừng, một bó thuốc thảo dược thanh nhiệt, với mấy bao hạt dẻ.
Chu Dã liếc mắt ra hiệu cho vợ.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, cô cũng không định giấu mợ chuyện gì, liền tháo bó thuốc ra, cây nhân sâm rừng được đào rất hoàn chỉnh liền lộ ra.
“Ối trời ơi!” Mợ kêu lên, “Tìm thấy kiểu gì vậy đó?”
Chu Dã liền thao thao bất tuyệt kể chuyện vợ mình tinh mắt cỡ nào, bản thân thì chẳng thấy gì, thế mà cô lại phát hiện ra, đúng là mắt thần lửa…
Bạch Nguyệt Quý nghe không nổi nữa, quay người vào nhà xem Đâu Đâu và Đô Đô, lúc này đã ba giờ chiều, hai đứa đang ngủ trưa.
Cây nhân sâm mang về được Chu Dã đem đi bán từ sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng rõ.
Không nhiều không ít, vừa tròn hai trăm đồng.
Chu Dã mang số tiền đó gửi vào sổ tiết kiệm của nhà.
Trong sổ bây giờ đã có đúng bốn trăm đồng, còn mấy đồng tiền lãi thì chẳng đáng là bao.
Lúc Chu Dã mang sổ tiết kiệm về, mợ dặn dò đủ điều: “Số tiền đó phải giữ kỹ, đừng có dại mà lấy đi mua xe đạp này nọ làm gì, không dùng được đâu. Bây giờ cháu có vợ có con rồi, nên tính xem có cần sửa lại nhà không, sau này Đâu Đâu và Đô Đô lớn rồi, mỗi đứa có một phòng chẳng phải tốt hơn sao?”
Sở dĩ mợ không nói với Bạch Nguyệt Quý là vì cô cháu dâu này quá chiều chồng, nói cũng bằng không.
Nhắc thẳng với cháu trai thì còn dễ kiểm soát hơn.
“Dạ dạ dạ, mợ cứ yên tâm, cháu không mua đâu.” Chu Dã gật đầu như giã tỏi.
Mợ lúc đó mới yên tâm, cầm theo phần miến khoai mà cháu trai mang đến về nhà. Còn trứng gà rừng mà Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị cho bà thì bà từ chối, bảo cô giữ lại mà dùng.
Nhưng mới vài ngày sau, Chu Dã lại cưỡi con “Kim Đại Lộc” của mình đến, mang theo miến khoai và trứng gà rừng đến nữa!
Lần trước Chu Dã bảo mợ mang nhiều một chút, cho hẳn mười cân.
Nhưng bà không chịu, chỉ mang về vài cân cho cậu ăn thay đổi khẩu vị chút thôi.
Lần này, anh liền tranh thủ trước khi Triệu Mồm To về nhà mẹ đẻ khoe khoang, anh đã cưỡi xe đạp đến trước!
Còn mang theo cả miến khoai và vài cân trứng gà rừng.
Nhưng mợ chẳng những không vui, mà còn tức đến phát điên, tóm lấy tai cháu trai mắng: “Cháu còn coi mợ là mợ của cháu không? Mợ đã bảo phải giữ số tiền đó lại, cháu coi lời mợ như gió thoảng bên tai hả?”
“Đánh! Đánh cho chừa cái tật đi!” Cậu Cố cũng hùa theo.
Chu Dã vừa kêu “ôi ôi đau quá” vừa nói: “Đau đau đau, mợ ơi đừng giận, nghe cháu giải thích đã, cái xe đạp này không phải cháu mua!”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Của người khác hả?” Mợ ngẩn người, buông tay ra.
Chu Dã lập tức nhảy ra xa, xoa xoa tai rồi cười toe toét: “Là của cháu thật.”
Mợ bắt đầu tìm chổi, cậu thì trực tiếp đưa cho bà.
“Khoan khoan, không phải như mọi người nghĩ đâu, cái xe Kim Đại Lộc này là do cháu gặp may, đúng lúc người ta cần tiền gấp, nên bán rẻ cho cháu đấy, cháu mới mua được.” Anh giấu luôn chuyện nhờ ông thợ sửa xe nhận làm ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-138.html.]
Chuyện này anh cũng đã dặn Lý Thái Sơn giữ kín, không thể để lộ danh tính ông thợ được.
Dù vậy, mợ vẫn vụt cho hai phát chổi.
“Có phải của ai cho không đấy?” Mợ lườm.
Chu Dã bị đánh hai cái, vẫn cười hì hì: “Mợ ơi, có xe đạp tiện lắm mà. Sau này cháu chở vợ với Đâu Đâu Đô Đô qua đây, một chuyến là tới. Còn anh Quảng Thu, về nhà cũng tiện, cứ cưỡi xe đạp là xong.”
“Chân cháu làm bằng vàng hả? Đến đi bộ cũng lười, phải cưỡi xe cơ à!” Cậu mắng.
“Đúng thế! Thằng nhóc này, tiền để làm gì? Cháy túi chắc?” Mợ cũng không vui.
Nhưng nói gì thì nói, xe đạp Chu Dã vẫn đã mua về rồi.
Cả Đội sản xuất nhà họ Cố không một ai có xe đạp, ngay cả nhà đội trưởng cũng không đủ điều kiện.
Vậy nên khi Chu Dã cưỡi chiếc xe Kim Đại Lộc về, cả thôn như náo động!
Ngay cả cậu cả và cậu hai của Chu Dã cũng không nhịn được, nghe người ta kháo nhau xong cũng chạy đến xem.
Lúc đến nơi, thấy thằng cháu đang khoác lác:
“Ừ đúng, xe tôi mua đó.”
“Trông cũ thì sao, gặp đúng lúc thành phố có người chuẩn bị cưới nên đổi xe mới, tôi nghe nói không cần tem phiếu là chốt ngay.”
“Mua về không dùng? Sao lại không dùng? Sau này qua thăm cậu mợ tôi, tiện biết bao nhiêu.”
“Tốn nhiều tiền? Thì sao? Vợ tôi giỏi giang mà, toàn là tiền nhuận bút vợ tôi tiết kiệm mua cho đấy.”
“Vợ tôi có giận vì tôi xài tiền kiểu này không á? Sao lại giận chứ…”
“…”
Đang khoác lác hăng say, Chu Dã cũng nhìn thấy hai ông cậu, nhưng chẳng thèm chào hỏi gì.
Mỗi người sống cuộc đời của mình, ai cần quan tâm đến ai?
Được dịp nói cho sướng miệng, Chu Dã mới cười tít mắt quay sang mợ với cậu: “Muộn rồi, cháu về đây ạ, hôm khác cháu lại mang ít thịt sang cho cậu mợ.”
“Biến đi cho khuất mắt.” Cậu xua tay.
Trong ánh mắt ghét bỏ của cậu, Chu Dã leo lên Kim Đại Lộc, đạp xe rời đi.
Hàng xóm xung quanh quay sang nói với cậu mợ: “Hai người thật có phúc, có cháu trai hiếu thuận thế này, chắc con ruột cũng chỉ đến thế thôi.”
“Con ruột gì mà con ruột? Nếu là con tôi, tôi đã đánh cho khỏi xuống giường nửa năm rồi!” Cậu tức giận nói.
Mợ liền tiếp lời: “Đúng đó! Nếu là con tôi, tôi cũng đánh! Các người không biết đâu, tôi tức gần c.h.ế.t rồi. Tôi mới về được mấy ngày, bưu tá vừa gửi tiền nhuận bút của cháu dâu đến, tôi còn dặn tới dặn lui, bảo đừng tiêu xài bậy bạ, thế mà tôi vừa về tới nhà, thằng nhãi con này đã tiêu sạch rồi!”
“Lúc nãy bà đánh nhẹ quá đấy!” Cậu mặt hằm hằm.
“Lúc nãy có mỗi tôi đánh, còn ông là cậu ruột mà sao không đánh?”
Thế là hai ông bà già lại cãi nhau vì chuyện này, mà cãi rất ra trò.
Hàng xóm xung quanh đều rất hiểu chuyện, vội can ngăn: “Thanh niên bây giờ đúng là không biết tiết kiệm, làm trưởng bối thì phải trông chừng sát sao vào.”
“Phải đấy, em gái tôi mất sớm, có ai dạy nó đâu. Mai tôi sẽ qua đó, bảo nó bán cái xe đi!” Mợ cố ý nói vậy.
“Bán á? Mơ đi! Nếu nó chịu bán thì đã chẳng mua từ đầu rồi!” Cậu hiểu rõ vợ mình, phối hợp ngay.
“Nếu tôi nói nó không nghe, thì ông đi mà nói! Ông là cậu ruột, nó không nghe tôi cũng phải nghe ông!”