Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 137.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 08:39:50
Lượt xem: 136
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu Chu Dã còn đang nghĩ vợ mình đúng là đáng yêu thật, lại dùng cái lý do vụng về như vậy để gạt anh.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, thật sự là một cây nhân sâm, mọc giữa đám cỏ khô rậm rạp.
“Thật luôn hả?” Chu Dã ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại. Với cái vận khí nghịch thiên của vợ anh, vào núi nhặt được nhân sâm cũng là chuyện bình thường thôi, không có gì to tát cả.
“Vợ à, mình tiếp tục nhé.” So với “việc lớn” trong lòng anh lúc này, nhân sâm có thể để sau cũng được, nó đâu có chạy mất.
Nhưng với Bạch Nguyệt Quý thì đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra nhân sâm, thấy rất quý hiếm.
Tâm trí sớm đã chẳng còn hứng thú với chuyện vừa rồi nữa, cô gạt gã đàn ông xấu xa kia ra: “Anh tránh ra đi.”
Đẩy cái tên thô lỗ phiền phức ra một bên, cô cúi xuống xem kỹ gốc nhân sâm.
Nói đến chuyện sao cô lại nhận ra cây nhân sâm, là bởi kiếp trước từng thấy rồi, dù mấy cây đó đều là nhân sâm nuôi trồng, không giống như cây hoang dã này.
“Còn đứng ngẩn ra làm gì nữa, mau đào đi chứ.” Bạch Nguyệt Quý thấy anh vẫn chưa hành động thì lên tiếng giục.
Chu Dã vác cuốc đi tới, miệng còn lẩm bẩm: “Cây nhân sâm này xuất hiện không đúng lúc chút nào.”
Hôm nay anh mang theo đòn gánh, liềm, cuốc, hai bao tải và một cái gùi.
Nếu chỉ đi một mình thì không cần vác cuốc, nhưng dẫn vợ theo vào núi thì nhất định phải mang, phòng khi gặp nguy hiểm còn có cái mà phòng thân.
Còn con d.a.o kia à, loại lưỡi nhỏ đó gặp dã thú lớn thì chẳng làm gì nổi.
“Sao nhân sâm lại thích mọc trong đám cỏ rậm thế không biết.” Chu Dã vừa dọn cỏ vừa nói.
Bạch Nguyệt Quý giải thích: “Đó là đặc tính của nhân sâm. Nó hấp thụ dinh dưỡng từ cỏ dại xung quanh, càng có nhiều cỏ thì cây sâm càng phát triển tốt.”
Chu Dã ngạc nhiên: “Vợ anh mà ngay cả chuyện này cũng biết luôn sao?”
Bạch Nguyệt Quý thản nhiên đáp: “Trong sách có nhà vàng, trong sách có giai nhân. Sách vở có hết.”
Chu Dã không nhịn được lặp lại câu đó theo, cảm thấy nói quá hay, đọc sách đúng là có lợi thật.
Nhưng bây giờ vẫn phải tập trung vào việc đào nhân sâm.
Anh chồng thô lỗ định mạnh tay đào luôn, nhưng bị vợ cản lại. Cô thấy gần xong rồi thì định dùng tay bới ra.
“Ấy vợ à, đừng đừng, để anh làm!” Chu Dã hoảng hồn nói ngay.
Để vợ anh, người có bàn tay trắng mịn như thế đi bới đất? Anh không nỡ chút nào, liền tự làm luôn.
“Vậy thì nhẹ tay thôi đấy.” Bạch Nguyệt Quý dặn.
“Yên tâm, anh sẽ đối xử với nó như cách anh đối xử với em.” Chu Dã cười.
Bạch Nguyệt Quý cũng cười, đúng là cái đồ đàn ông thô lỗ chẳng nghiêm túc được bao lâu.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đào xong cây nhân sâm già đó.
Chu Dã thật sự rất cẩn thận, nhưng vẫn làm gãy mất hai sợi rễ phụ.
Dù vậy, không thể phủ nhận đây là một cây nhân sâm gần như hoàn chỉnh.
“Đây là cây nhân sâm còn nguyên vẹn nhất mà anh từng thấy đấy.” Chu Dã cảm thán.
“Anh từng thấy nhân sâm rồi sao?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.
“Xem thường anh rồi đấy à? Anh từng thấy không ít đâu. Trước kia bố anh dẫn anh vào núi.”
Chu Dã kể: “Trong mấy năm bố anh dắt anh vào núi, ông ấy tìm được ba cây nhân sâm lận!”
Mỗi lần vào núi, bố đều dạy anh rất nhiều điều, nhân sâm thích mọc chỗ nào, linh chi hay xuất hiện ở đâu, tập tính của gà rừng, thỏ rừng v.v…
Còn dặn anh phải ghi nhớ kỹ, nhưng đừng nói cho người ngoài biết.
Có điều… bố anh không giỏi đào sâm lắm, rất thô tay, toàn đào gãy rễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-137.html.]
Bạch Nguyệt Quý cười: “Bố giỏi thật đấy.”
Chu Dã cũng cảm thấy bố mình rất giỏi, chỉ tiếc là hồi chạy nạn sức khỏe hao tổn quá nhiều, bồi bổ mấy cũng không hồi phục được.
Nhưng Chu Dã lại được hưởng rất nhiều tình yêu thương từ bố.
Hồi nhỏ, bố hay cho anh cưỡi lên vai đi xem náo nhiệt, dẫn anh đi chợ, kẹo hồ lô trong tay làm bọn trẻ con khác nhìn thèm đến chảy nước dãi.
“Chờ Đâu Đâu và Đô Đô lớn lên, anh cũng sẽ dẫn con đi mua kẹo hồ lô.” Chu Dã bỗng nói một câu như vậy.
“Nhớ bố rồi à?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh hỏi.
Chu Dã đúng là đang nhớ, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến bố, đôi khi còn nằm mơ thấy nữa.
Nhưng giờ đây anh đã có vợ, có con, có gia đình. Bố là tấm gương tốt, anh cũng sẽ truyền lại tình yêu thương đó cho các con mình.
“Cây nhân sâm này bán được bao nhiêu tiền nhỉ?” Bạch Nguyệt Quý chuyển chủ đề.
Chu Dã cười: “Cây như thế này chắc bán được tầm hai trăm đồng. Nhưng thôi mình đừng bán, để nhà dùng, phòng khi có việc gì còn có cái mà dùng.”
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu: “Vẫn là nên bán đi, nhà mình không có điều kiện để bảo quản, chỉ cần sơ ý một chút là hỏng ngay.”
Nếu có điều kiện tốt để bảo quản cây nhân sâm này, cô đúng là không nỡ bán, đây là sâm rừng 100%, gặp được là may mắn, bán đi thì tiếc lắm.
Nhưng nhà thật sự không đủ điều kiện, dễ hư hỏng lắm, chi bằng bán luôn đổi lấy tiền còn hơn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Dã do dự một chút rồi cũng gật đầu: “Được, vậy mai anh mang đi bán.”
Hai vợ chồng liền xuống núi.
Chu Dã gánh bao hạt dẻ, còn Bạch Nguyệt Quý đeo chiếc gùi sau lưng, bên trong là cây nhân sâm được bọc kín bằng thuốc thảo dược thường dùng để nấu nước uống thanh nhiệt. Nếu có ai nhìn thấy thì bảo là thuốc đem về nấu nước uống.
Trên đường xuống núi, hai người còn moi được mấy tổ gà rừng, thu hoạch kha khá trứng mang về.
Về đến thôn, họ tình cờ gặp Vương Nhị Anh.
Thấy hai vợ chồng Chu Dã gánh nhiều đồ như vậy, mắt Vương Nhị Anh sáng rực lên.
“Anh Dã, anh vào núi kiếm được thứ gì ngon lành thế kia?”
Nếu là trước đây, Chu Dã chẳng buồn nói với hắn, có khi còn sầm mặt quay đi.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Anh đã có vợ con, làm gì cũng không thể như hồi độc thân. Phải suy nghĩ cho vợ, cho con.
Đối với những kẻ nhỏ mọn chưa lập gia đình như Vương Nhị Anh, anh sẽ không tuyệt tình như trước, vì dù sao cũng ở chung một thôn.
Biết đặt sự an toàn của vợ con lên hàng đầu, đó mới là dấu hiệu của một người đàn ông trưởng thành.
“Có ăn hạt dẻ không? Anh cho cậu ít.” Chu Dã nói.
Vương Nhị Anh bán tín bán nghi, “Có chứ, cho em xin ít!”
Hắn đi theo về tận nhà, nhưng khi thấy bao tải rắn mà Chu Dã gánh về đúng là toàn hạt dẻ thật, còn trong gùi của Bạch Nguyệt Quý là trứng gà rừng cùng một bó thuốc thảo dược thường dùng để nấu nước uống thanh nhiệt, thì lập tức thất vọng thấy rõ.
Chu Dã thấy Vương Nhị Anh có vẻ ngẩn ra, liền giả vờ hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ anh Dã anh may mắn như thế, cứ tưởng anh kiếm được thứ gì đó ghê gớm lắm.” Vương Nhị Anh nói, thất vọng ra mặt.
Chu Dã nói: “Lần trước cậu đi cùng bọn anh vào núi không phải cũng không kiếm được gì sao? Nói thật chứ, thú rừng trong núi dạo này đúng là ít thật.”
Vương Nhị Anh cũng có cảm giác đó, mấy hôm vào núi mà đến con gà rừng cũng chẳng thấy đâu.
“Anh Dã, tối nay có kèo…”
“Đừng rủ anh nữa, anh có gia đình rồi, còn chơi bời gì nữa chứ.” Chu Dã khoát tay.
Vương Nhị Anh cũng chẳng nói gì thêm nữa.
Giờ cậu ta và Chu Dã đã không còn hợp nhau như trước, cả với Lý Thái Sơn cũng thế.