Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 136.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 08:24:54
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Bạch Nguyệt Quý ăn xong, cô cũng cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn no rồi mới bảo mợ dẫn bọn nhỏ ra ngoài dạo, còn việc ở nhà để cô làm.
Mợ lắc đầu: “Không cần đâu, tay cháu là để cầm bút viết, đừng làm mấy việc này. Cháu không quen, lỡ đâu làm xước tay thì sao?”
“Không sao đâu ạ, để cháu làm. Mợ đưa hai đứa nhỏ đi chơi một vòng đi.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Thấy cô thật sự muốn làm, mợ mới chịu để cô làm, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Vậy cháu cẩn thận một chút, đừng để trầy tay đấy nhé.”
“Dạ.” Bạch Nguyệt Quý đáp, rồi ngồi xuống bắt tay vào làm.
Thấy cô làm khá thuần thục, mợ mới yên tâm dẫn hai đứa nhỏ sang nhà họ Trương chơi.
“Anh còn sai mợ làm việc này nữa, việc này để em làm là được rồi mà.” Bạch Nguyệt Quý trách.
Chu Dã cười: “Không phải anh sai mợ làm, là mợ hỏi anh sao lại chất đống khoai lang thế. Anh nói là em định làm miến khoai lang, mợ thấy cũng không bận gì nên bảo anh cùng đi rửa và bào khoai luôn.”
Bạch Nguyệt Quý nhìn mớ khoai lang, đã được rửa sạch sẽ, cả những củ bị hỏng cũng đã được gọt bỏ kỹ càng.
Làm miến khoai lang thì kiêng nhất là rửa không sạch, nếu không sợi miến sẽ lẫn cát, ăn mất ngon, còn gây cụt hứng nữa.
“Vợ à, sao hồi trước em không thi đại học vậy?”
“Đại học đâu phải dễ thi.”
“Người khác thì thôi, chứ với tài văn chương của vợ anh, thi vào mấy trường Công – Nông – Binh thì dễ như chơi.”
“Trường đó đâu phải ai cũng vào được, không có quan hệ thì đừng mơ.” Bạch Nguyệt Quý đáp.
Đừng tưởng thời này không có chuyện chạy chọt, thời nào cũng vậy cả. Trường Công – Nông – Binh không phải người thường muốn vào là vào được.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng coi trọng những trường đó: “Loại trường như thế không học cũng chẳng sao, chẳng có mấy giá trị. Sau này sẽ có đầy trường tốt mời em vào học.”
Nói rồi cô liếc anh một cái: “Thời gian sắp tới rảnh rỗi hơn rồi, anh cũng nên đọc thêm sách đi.”
Chu Dã gật đầu: “Anh sẽ đọc nhiều hơn, đọc sách giúp người ta thông minh mà.”
“Nhận thức vậy là khá đấy.” Cô vợ khẽ khen.
Chu Dã ngó quanh không có ai, liền ghé qua hôn vợ một cái.
Bạch Nguyệt Quý lập tức liếc nhìn cánh cửa chưa đóng, thấy không có ai mới trừng mắt với anh: “Anh liệu hồn đấy.”
Tối hôm qua anh đã giày vò cô đến độ không thở nổi, rõ ràng cả ngày đi núi mệt mỏi, thế mà tối về vẫn sung sức như vậy!
Thấy vợ bắt đầu nổi cáu, Chu Dã vội đổi đề tài: “Vợ à, làm xong rồi thì mình lên núi dạo một vòng nhé?”
“Không đi.” Nghĩ tới mục đích thật sự của anh mỗi lần rủ cô vào núi, cô chẳng buồn để ý đến nữa.
“Đi mà đi mà, có em đi cùng, anh cảm thấy mình sẽ tìm được đồ tốt.”
“Anh chẳng phải lúc nào cũng tìm được đồ tốt à?”
“Đó toàn là hên xui thôi, ngay cả mợ còn nhặt được linh chi, chứ anh vào núi bao nhiêu lần rồi mà chưa thấy nổi cái bóng linh chi.”
Cuối cùng cũng nói thật rồi.
Bạch Nguyệt Quý liếc anh, cười nhạt: “Chu Phúc Tinh mà nói thế thì đúng là khiêm tốn rồi. Anh vào núi thì nhặt được nhân sâm ngàn năm, linh chi vạn năm cũng là chuyện dễ như chơi ấy chứ.”
Chu Dã nhìn vợ nói móc mà thấy cũng đáng yêu cực kỳ.
Ừm, không muốn mài khoai nữa, muốn dắt vợ vào buồng… lên giường bàn chuyện đời người.
Bạch Nguyệt Quý sao lại không nhìn ra ánh mắt kia của anh? Cô thật sự không muốn quan tâm đến anh nữa. Từ sau khi rảnh việc mùa màng, người này cứ như biến thành người khác, chẳng còn chính chắn tí nào!
Chu Dã thì tỏ vẻ: anh chẳng muốn nghiêm túc đâu, ở trước mặt vợ thì nghiêm túc làm gì, anh đâu phải thánh nhân như Liễu Hạ Huệ.
Nhờ có mợ trông con, hai vợ chồng mới chuyên tâm làm miến khoai lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-136.html.]
Sau vài ngày, họ đã làm xong phần tinh bột, tiếp theo là quấy hồ và ép bột thành sợ, khâu này cũng do Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cùng làm. Mợ đứng bên cạnh vừa nhìn vừa chỉ dẫn.
Quấy hồ là khâu rất quan trọng, mợ từng làm nên hiểu rõ.
Công đoạn cuối cùng là phơi sợi miến.
Miến khoai lang sau khi phơi khô là có thể thu gom cất trữ.
Khi cân thử mẻ miến khoai lang làm xong, thấy hơi ít hơn dự đoán.
Khoai lang dùng để làm lần này tới ba trăm cân, mà chỉ ra được khoảng bốn mươi cân miến khoai lang.
Cô vốn còn hy vọng làm được bốn năm mươi cân, nhưng cũng là bình thường, vì năng suất tinh bột của khoai phụ thuộc vào chất lượng, không có con số cố định.
Miến làm xong rồi, Bạch Nguyệt Quý mới chịu để Chu Dã dắt đi dạo núi một chuyến.
Có điều mấy thứ như nhân sâm hay linh chi thì không tìm được, hai người chỉ phát hiện ra mấy cây nấm đầu khỉ.
“Sao ở chỗ mình cũng có nấm đầu khỉ vậy?” Bạch Nguyệt Quý cầm một cây lên quan sát, rồi hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, nhân sâm linh chi còn có nữa là mấy cây nấm khỉ này.” Chu Dã đáp. Ở vùng này người ta gọi nấm đầu khỉ là “nấm khỉ”, anh từng hái qua rồi, thứ này xào thịt ăn ngon lắm.
Bạch Nguyệt Quý bảo anh giữ lại: “Thế là được rồi, chắc cũng đến lúc về rồi nhỉ?”
“Mới tới được đâu chứ.” Chu Dã cười, rồi lại kéo vợ tiếp tục đi vào sâu hơn trong núi.
Bạch Nguyệt Quý hết cách, chỉ đành đi theo anh.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô vốn ít vào núi, trong khu rừng sâu này hoàn toàn mất phương hướng, không biết mình đang đi đến đâu. Đợi đến khi mệt rồi, hai người tìm một tảng đá to ngồi nghỉ, lấy bánh mang theo ra ăn.
“Vợ à, em đẹp thật đấy.” Chu Dã nhìn dáng vẻ vợ đang thở dốc mà tưởng tượng miên man.
Bạch Nguyệt Quý: “…” Cô sắp mệt đến c.h.ế.t rồi mà anh ta còn nói mấy lời chọc ghẹo.
Chu Dã nhìn quanh như ăn trộm, rồi ôm lấy vợ: “Em xem kìa, núi non sông suối cảnh đẹp như tranh vẽ.”
Bạch Nguyệt Quý: “… Anh định làm gì?”
“Lưu lại dấu chân chúng ta giữa thiên nhiên này, chẳng phải là việc ý nghĩa lắm sao?” Người đàn ông vừa mặt dày vừa hoang dã bắt đầu có ý định xấu xa.
Bạch Nguyệt Quý bèn véo một cái thật đau lên đùi anh, khiến Chu Dã nhăn nhó: “Vợ ơi, em mưu sát chồng đấy à.”
Hai vợ chồng nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi tiếp.
Chẳng bao lâu họ đến được điểm đích.
Đó là hai cây dẻ, thì ra Chu Dã dẫn cô vào núi là để nhặt hạt dẻ. Nhưng không thể phủ nhận, mục tiêu lần này khiến Bạch Nguyệt Quý rất hài lòng, cô vốn rất thích ăn hạt dẻ.
Dù là hầm gà rừng, làm bánh dẻ hay rang lên ăn đều cực kỳ ngon.
Hai người nhặt được đầy một bao tải lớn.
“Liệu có nhặt hơi nhiều không? Mang về có nặng quá không?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
“Em xem thường chồng em rồi đấy à? Chồng em mà không vác nổi mấy chục cân hạt dẻ sao?” Chu Dã nhướng mày.
Bạch Nguyệt Quý bật cười.
Chu Dã ôm lấy eo cô: “Vợ à, hiếm khi mình vào núi thế này, lại chẳng có ai ở đây…”
Bạch Nguyệt Quý đánh một cái vào người anh: “Đồ mặt dày.”
Nhưng… sao cô lại thấy hơi rung động là sao?
Không được không được, không thể để tên này làm hư mình được.
“Ơ, anh xem chỗ kia có phải cây nhân sâm không?” Mắt Bạch Nguyệt Quý sáng rực lên.
Chu Dã chẳng buồn ngó: “Vợ à, lại đây đi, chỉ một lần thôi mà~”
“Thật đấy, đúng là cây nhân sâm mà, em không đùa đâu, anh nhìn đi kìa!” Bạch Nguyệt Quý cố đẩy anh ra nhưng không nổi, đành lấy tay đẩy mặt anh quay lại.