Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 135.

Cập nhật lúc: 2025-05-25 08:24:26
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, mẹ Thái Sơn mang sang cho Bạch Nguyệt Quý một giỏ đầy táo.

Số táo này là do nhà trồng, sau vườn nhà Lý Thái Sơn có hai cây táo.

Việc trồng táo hay cây hồng trước sau nhà là chuyện rất bình thường, nhà nào cũng có.

Giống như nhà Chu Xuyên và chị dâu Chu, cũng có một cây hồng và một cây táo, là do bố của Chu Dã trồng từ nhiều năm trước.

Người đi trước trồng cây, kẻ đi sau hưởng bóng mát, nên con cháu sau này tất nhiên được ăn.

Mẹ Thái Sơn luôn tự tay chăm sóc hai cây táo đó, chăm bón rất kỹ, bón phân, tưới nước đều đặn.

Thế nên mỗi năm chúng đều cho khá nhiều quả.

Cái giỏ mà bà xách sang hôm nay chắc cũng phải ba, bốn cân.

Lúc bà tới, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý vẫn còn đang ngủ, dù sao tối qua cũng “vất vả” muộn, anh dùng tới ba cái bao nhỏ.

Mợ đang ninh gà rừng.

Thấy mẹ Thái Sơn mang theo nhiều táo như vậy, mợ xua tay không nhận.

“Cô để dành cho con dâu mới cưới cura cô. Táo bổ máu, để nó bồi bổ cho tốt, sang năm sinh cho cô một đứa cháu nội bụ bẫm.”

Mẹ Thái Sơn cười nói chuyện với mợ: “Xin nhận lời chúc lành của chị. Nhưng số táo này nhất định để lại cho Nguyệt Quý ăn. Nhà tôi có hai cây táo, quả đâu có ít, đủ cho nó ăn rồi.”

“Thế này tôi ngại nhận lắm.”

Mẹ Thái Sơn liền tự tay đổ táo ra cái nia: “Chu Dã và con trai tôi từ nhỏ đã lớn lên với nhau, chẳng khác gì ruột thịt. Vợ nó ăn chút táo của tôi thì có gì phải ngại?”

“Cô đã nói vậy thì tôi mặt dày thay Nguyệt Quý nhận nhé.” Mợ cười.

Mợ biết hôm qua cháu trai, con trai mình và Lý Thái Sơn vào núi và có được mẻ lớn, tối muộn mới về chắc chắn là đi bán hàng rừng.

Cụ thể bán được bao nhiêu thì bà không hỏi, nhưng nhìn mẹ Thái Sơn vui như vậy, lại còn mang nhiều táo tới, chắc chắn là lời được một mớ rồi.

Sau khi đưa táo xong, mẹ Thái Sơn cũng không vội về, cơm sáng đã có con dâu nấu, nên ngồi tán chuyện với mợ một lúc rồi mới quay về.

Chu Dã ngáp ngắn ngáp dài bước ra: “Mợ, lúc nãy ai tới thế?”

“Mẹ Thái Sơn đó. Nhìn này, mang cả đống táo tới, nói là cho vợ cháu ăn đấy.”

Chu Dã nhìn cái nia đầy táo, cười nói: “Thím ấy khách sáo quá rồi.”

“Bán được bao nhiêu vậy?” Mợ hỏi.

“Cháu lấy phần nhiều hơn một chút, Thái Sơn với anh Quảng Thu mỗi người bảy đồng.” Chu Dã vừa rửa táo vừa nói.

Mợ ngạc nhiên khi nhận táo: “Nhiều thế à? Các cháu săn được bao nhiêu thú thế?”

Chu Dã vừa bóp kem đánh răng vừa đáp: “Cũng kha khá đấy ạ. Chỉ tiếc là thương lái ép giá quá, bọn cháu không có chỗ nào khác để bán, nếu không chắc còn được nhiều hơn. Lần sau mà có dịp, cháu tính xem có nên tự mình đi bán không, giá chắc sẽ cao hơn nhiều.”

Mợ vội nói: “Thế thì không được! Dù có kiếm ít đi một chút cũng đừng tự bán, bị bắt thì sao?”

“Cháu chỉ nói vậy thôi, mợ cứ yên tâm, sau này vẫn bán cho người thu mua như cũ.”

Mợ mới yên lòng.

Chu Dã nhổ bọt, rồi nói: “Mợ, mình nấu mì ăn đi?”

“Trưa ăn mì nhé, mợ đã hấp bánh bao với khoai lang rồi.” Mợ đáp, rồi nói thêm, “Mợ biết cháu có bản lĩnh, trời cũng ưu ái cho ăn lộc, chẳng phải lo gì cả. Vợ cưới cũng tốt, mợ chẳng cần nhắc gì nhiều. Nhưng chuyện cái xe đạp kia, cháu có thật là không nghĩ đến không?”

Mợ hiểu tính cháu trai mình, đoán chắc là lại nghĩ đến cái xe đạp rồi.

Chu Dã đánh răng xong, súc miệng rồi cười: “Mợ cứ yên tâm. Nhà cháu hiện giờ chưa đến mức cần mua xe đạp đâu.”

Bỏ hơn ba trăm đồng để mua một chiếc xe đạp, anh đâu có điên.

Nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, chẳng mấy chốc anh cũng sẽ có xe đạp riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-135.html.]

Lúc đó sẽ cho mợ một bất ngờ.

Sáng hôm ấy, họ ăn sáng bằng món canh gà rừng hầm nấm.

Bạch Nguyệt Quý với Đâu Đâu và Đô Đô thì được ăn bánh bao, còn Chu Dã với mợ thì ăn khoai lang.

Ba mẹ con vẫn còn ngủ, nên Chu Dã với mợ ăn trước.

Ăn xong, hai người cùng nhau rửa khoai, rồi dùng bàn mài để bào khoai.

“Mợ ơi, đợi khi nào làm xong miến khoai lang, mợ mang nhiều một chút về cho cậu ăn nhé, cậu thích món đó lắm.” Chu Dã nói.

Mợ cười: “Kệ ổng đi, ổng còn thích khối thứ.”

“Chai rượu lần trước cháu đưa cậu uống hết chưa?”

“Đừng mua nữa, tốn tiền chưa nói, uống xong còn ngáy như sấm, ồn c.h.ế.t đi được.”

“Haha, cậu đúng là bị mợ quản chặt ghê luôn á.”

“Ai thèm quản ông ấy chứ, chẳng buồn để ý đến luôn! Hôm trước mà mợ không nhắc thì ông ấy còn định không rửa chân mà leo lên giường, cái tật này đúng là sống đến già cũng không sửa nổi!”

“Cậu đúng là có phúc, cưới được mợ vừa đảm đang lại biết lo cho gia đình.”

“Cái miệng cháu chỉ được cái ba hoa.” Mợ cười liếc cháu một cái.

Đến khi Bạch Nguyệt Quý cùng hai bé Đâu Đâu, Đô Đô tỉnh dậy thì cũng đã gần chín giờ. Lúc này, Chu Dã và mợ đã làm được không ít việc rồi.

Vốn việc làm miến khoai lang là phần của cô, vậy mà cuối cùng lại để Chu Dã với mợ lo hết, khiến Bạch Nguyệt Quý cảm thấy có chút áy náy.

“Mợ nhìn vợ cháu xem, da trắng hồng hào, y như quả vải tươi từ miền Nam mới bóc vỏ vậy, vừa ngọt vừa ngon.” Chu Dã nhìn vợ mà trêu.

Mợ bật cười.

Bạch Nguyệt Quý nhớ lại sự “quấn người” của gã đàn ông thô lỗ này tối hôm qua thì đỏ mặt, liếc anh một cái rồi nói:

“Anh từng ăn vải miền Nam à?”

“Ăn rồi chứ.”

“Nói xạo.”

“Thật mà, không tin em hỏi mợ đi.” Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý liền quay sang hỏi: “Mợ ơi, anh ấy nói thật đấy ạ?”

“Là chuyện của nhiều năm trước rồi, bố nó không biết lấy từ tay thương lái nào hai cân vải, còn cho nhà mợ một cân nữa, tới giờ mợ vẫn nhớ mãi cái vị đó.” Mợ gật đầu.

Bạch Nguyệt Quý thật sự hơi bất ngờ. Bố chồng cô đúng là có bản lĩnh, đến cả vải tươi mà cũng xoay được.

Chu Dã nói: “Nếu vợ thích ăn, hè sang năm anh tìm thử, nếu có thì cũng lấy cho vợ ít.”

“Không cần đâu, em ăn rồi.”

Cô thích mấy giống vải như Quế vị hay Phi tử tiếu, hạt nhỏ thịt dày. Còn mấy loại vải hạt to thì cô không ưa.

Chu Dã cười: “Ngon phải không?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cũng được thôi.”

Chu Dã cười nói tiếp: “Mợ xem vợ cháu kìa, còn dám bảo vải chỉ ‘cũng được’. Hồi xưa có một vị hoàng đế, tên là gì nhỉ?”

“Đường Huyền Tông, vì Dương Quý Phi mà không tiếc sức dân tiền bạc để vận chuyển vải tiến cung.” Bạch Nguyệt Quý liền đọc luôn bài thơ:

“Trường An ngoái lại gấm như mây,

Ngàn cửa núi cao nối tầng tầng.

Một vó ngựa bụi bay quý phi cười,

Nào ai hay đó vải tươi vừa đến.”

Chu Dã nhìn vợ với ánh mắt khỏi nói cũng biết đang say mê tới cỡ nào.

Mợ cũng thế, thảo nào cháu dâu của bà viết văn được đăng báo, được tòa soạn quý trọng đến vậy, quả là trong bụng đầy chữ nghĩa, văn thơ phong phú!

Loading...