Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 134.

Cập nhật lúc: 2025-05-25 08:08:28
Lượt xem: 144

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh Dã, chừng này thịt rừng chúng ta ăn sao hết? Thời tiết bây giờ còn chưa đến lúc làm thịt khô, còn cả đống trứng gà rừng nữa.”

“Để lại một ít mang về nhà, số còn lại mang đi bán.” Chu Dã không do dự nói, “Cậu cũng mang chút tiền về cho vợ, cho cô ấy vui một chút. Đừng để người ta bảo cậu theo anh lên núi mấy ngày mà về tay trắng.”

“Chuyện đó chắc chắn không xảy ra đâu, vợ em nghe lời em lắm!” Lý Thái Sơn vội nói, vợ cậu đúng là người vợ tốt.

“Đi thôi, đi bán hàng nào.” Chu Dã nói.

“Đi nào! Bán hàng rừng đây!” Lý Thái Sơn hô hào đầy phấn khích.

Còn có cả Cố Quảng Thu, ba người họ liền đi một vòng lớn bán hàng.

Thịt thỏ rừng thì khỏi phải bàn, mùa này chúng béo ú chuẩn bị cho mùa đông, mỗi con thỏ rừng sau khi làm lông cũng nặng tầm năm sáu cân.

Thế nhưng bán cho thương lái ở vùng này thì một con chỉ được có một đồng.

Tính ra thì mỗi cân thịt thỏ rừng chỉ khoảng hai hào.

Nhưng nếu đem ra thị trường thành phố bán, một cân thịt thỏ có thể bán được tầm một đồng, lợi nhuận cách biệt rõ rệt.

Thịt gà rừng cũng y chang.

Gà trống rừng nặng hơn, một con khoảng ba cân, được sáu hào. Gà mái thì tầm hai cân, bán được bốn hào.

Giá tương đương với thịt thỏ rừng, nhưng ở chợ thì giá gà rừng cũng gần bằng gà nhà, một cân hơn một đồng!

Nói chung là bán rẻ.

Ít nhất trong mắt Chu Dã là vậy, nhưng hai tên ngốc nghếch Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn này thì lại rất hài lòng với số tiền đó.

Thỏ rừng bán được mười đồng.

Gà rừng nhiều hơn, cả gà trống lẫn mái bán được mười bốn đồng tám hào.

Trứng gà rừng để lại một gùi, bán hai gùi, được năm đồng ba hào.

Tổng cộng hôm nay họ bán được ba mươi đồng một hào.

Còn hơn cả lần bán thịt lợn rừng trước, lúc đó bán được có hai mươi mấy đồng.

Nhưng cũng bởi vì lần này thú rừng béo ú, khác với con lợn rừng năm ngoái đói đến không còn sức, bị bẫy rơi xuống hố sâu. Hơn nữa lúc đó mỗi nhà còn giữ lại vài cân thịt ăn.

So ra thì lần này gà rừng, thỏ rừng số lượng nhiều hơn hẳn.

Tiền đến tay, Chu Dã chia đều cho mỗi người mười đồng.

Nhưng Lý Thái Sơn cầm mà thấy áy náy, cậu đâu phải như Vương Nhị Anh ham tiền vô độ, liền dúi lại cho anh Dã năm đồng.

Cố Quảng Thu cũng rút ra năm đồng đưa cho cậu em họ.

“Hai người làm gì vậy?”

“Anh Dã, nếu không có anh dẫn vào núi thì chúng em cùng lắm cũng chỉ săn được một hai con gà rừng, có mơ cũng không nghĩ được sẽ bắt được nhiều gà rừng, thỏ rừng như thế.” Lý Thái Sơn giữ lại năm đồng, hài lòng ra mặt.

Cố Quảng Thu gật đầu, đời anh có đi săn bao nhiêu lần cũng không nhiều bằng hôm nay theo cậu em họ vào núi.

Thế nên đưa nhiều tiền vậy, lòng thấy không yên.

Chu Dã lại rút lại cho mỗi người hai đồng, phất tay nói: “Cứ để thú rừng trên núi nghỉ ngơi đã, sau này chúng ta lại chọn thời gian vào núi tiếp.”

Nghe vậy, Cố Quảng Thu liền cười, đừng nói Lý Thái Sơn, lần sau lên núi nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng!

Khi ba người quay về thôn thì trời đã tối hẳn.

Lý Thái Sơn mang theo hai con gà rừng và hai cân trứng gà rừng về nhà.

Hạt Dẻ Rang Đường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-134.html.]

Bố của Lý Thái Sơn, cùng vợ của Lý Thái Sơn thấy cậu về mới yên tâm, chứ không thì sắp lên núi tìm người rồi.

Chỉ có mẹ cậu là bình thản nhất, ra đóng cửa lại, rồi nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay về trễ vậy, có phải đi bán hàng rừng rồi không?”

Bố cậu và vợ cậu – Kim Tiểu Linh – cùng quay đầu nhìn sang.

Lý Thái Sơn cười hì hì: “Vẫn là mẹ hiểu chúng con nhất.”

Mẹ Thái Sơn lập tức đắc ý nhìn bố cậu và con dâu: “Thấy chưa, tôi nói không sai mà. Nó đi với Chu Dã thì không cần phải lo.”

Chỉ một câu này cũng đủ nghe ra bà tin tưởng Chu Dã thế nào.

“Mấy hôm trước chẳng phải không săn được gì sao?” Bố cậu nói.

Ông vốn không tin mấy lời đồn trong thôn.

Lý Thái Sơn nhận ly nước vợ rót cho, uống liền mấy bát mới thở phào nói: “Đó là do anh Dã cố tình! Anh ấy không muốn dẫn Vương Nhị Anh theo, nên mới làm vậy để hắn tự bỏ cuộc!”

Sau đó, cậu kể lại chuyện hôm nay vào núi săn được bao nhiêu thú rừng, cuối cùng còn mắng mấy người thu mua hàng, nói họ thấy hàng nhiều thì ép giá thảm hại!

Nói xong mấy chuyện đó, cjaau mới lôi ra từ trong túi một đống tiền lẻ đủ mệnh giá, “Ngoài gà rừng và trứng gà rừng mang về, năm đồng này là phần tiền bán được hôm nay. Nhưng anh Dã được chia nhiều hơn, bọn con nhận ít hơn. Mẹ cất đi nhé.”

Vì Lý Thái Sơn ở chung nhà với bố mẹ, nên tiền vẫn do mẹ cậu quản lý.

Nhưng sau này khi bố mẹ già rồi, tiền sẽ là của vợ chồng cậu, mấy nhà khác không có phần.

Mẹ Thái Sơn mừng lắm, vội vàng nhận lấy rồi đếm một lượt, sau đó mới rút ra năm hào đưa cho con dâu làm “quỹ riêng”.

Kim Tiểu Linh ban đầu thấy mẹ chồng sẵn sàng cho mình năm hào làm tiền riêng đã rất vui rồi, không ngờ sau khi ăn cơm xong, lúc trở về phòng, Lý Thái Sơn lại dúi thêm cho cô hai đồng nữa.

Kim Tiểu Linh mở to mắt nhìn chồng.

“Anh Dã cho bảy đồng, hai đồng này là anh giấu riêng ra, em cất lấy đi.” Lý Thái Sơn thì thào.

Kim Tiểu Linh mím môi cười, gật đầu lia lịa.

Còn ở nhà họ Trương, Cố Quảng Thu thì chẳng có nhiều toan tính như vậy, đem hết bảy đồng kiếm được đưa cho Trương Xảo Muội trước mặt chú thím Trương luôn.

“Chị dâu như thế mà còn lo anh Dã sẽ mượn tiền chị ấy, chị nghĩ gì vậy trời?” Buổi tối khi nằm ngủ, Trương Xảo Muội nói.

Cố Quảng Thu cũng không biết nữa.

Trương Xảo Muội lẩm bẩm một câu về chị dâu xong, mới hạ giọng nói với Cố Quảng Thu: “Chờ em sinh xong, anh tìm lúc nào đó đưa em lên thị trấn một chuyến, mình mở sổ tiết kiệm, đem tiền nhà gửi hết vào đó cho an toàn.”

Trong nhà cũng để dành được chút ít rồi, đúng là phải gửi ngân hàng thì mới yên tâm.

Cố Quảng Thu nắm tay cô, tỏ ý nghe theo hết.

“Cũng mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi. Ngày mai bảo mẹ luộc hai quả trứng gà rừng, nấu bát mì ngô cho anh ăn nhé.” Trương Xảo Muội dịu dàng nói.

Cố Quảng Thu xoa xoa bụng cô rồi mới đi ngủ.

Trương Xảo Muội cười. Gã đàn ông thô lỗ này tuy không giỏi ăn nói, nhưng đúng là một tay giỏi quán xuyến chuyện gia đình. Có anh rồi, trong lòng cô rất an tâm.

Chỉ riêng Bạch Nguyệt Quý là không thèm liếc mắt nhìn số tiền mà Chu Dã mang về, bảo anh tự mình cất đi.

Thật ra, từ khi cô về đây làm dâu, chỉ có lần đầu nhìn qua tiền trong nhà để biết cất ở đâu, sau đó chẳng bao giờ động vào nữa.

Điều này là điều mà Chu Dã phục nhất ở vợ mình.

Vợ nhà người ta thì ai chẳng nắm chặt quyền giữ tiền, chỉ có cô là chẳng thèm đoái hoài. Có lần hiếm hoi cùng anh đếm tiền xong, còn đi rửa tay bằng xà phòng nữa kìa…

Hôm nay anh nói với cô là mang về được hơn mười đồng, cô chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì, làm anh cảm thấy mất hết cái cảm giác phấn khởi của một người đàn ông mang tiền về nhà.

Nhưng nếu không thể tìm được cảm giác ở chuyện tiền bạc, thì anh cũng đã “bù lại” bằng một chuyện khác rồi.

Còn là chuyện gì? Phật dạy: không thể nói.

Loading...