Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 133.
Cập nhật lúc: 2025-05-25 08:07:31
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào trong thành, việc đầu tiên Chu Dã làm là đến bưu điện gửi bản thảo của vợ đi.
Sau đó mới cùng Lý Thái Sơn đến trung tâm thương mại mua kẹp tóc, Chu Dã cũng mua cho vợ một chiếc, lại còn mua thêm hai lọ trái cây đóng hộp, rồi dẫn Lý Thái Sơn đi tới trạm phế liệu.
“Anh Dã, giờ mình đi đâu vậy?”
“Đi với tôi đến trạm phế liệu một chuyến, có chút việc.”
Lý Thái Sơn không hiểu, “Đến trạm phế liệu làm gì vậy?”
“Xem thử.”
Tuy không biết trạm phế liệu có gì đáng xem, nhưng vẫn đi cùng.
Người trông coi trạm phế liệu là một ông lão.
Chu Dã biếu ông hai lọ trái cây đóng hộp, ông cụ trở nên rất nhiệt tình, còn giúp anh chọn được một số linh kiện xe đạp khá ổn.
Gom góp từng món, anh thật sự lắp được gần đủ, chỉ còn thiếu một ít, nhưng ở trạm phế liệu thì không còn nữa.
Chu Dã chỉ lấy những linh kiện đó mang đi, tốn hết hai mươi ba đồng.
Khi xách đống đồ đó ra ngoài, Lý Thái Sơn còn sững sờ, “Anh Dã, anh mua mấy thứ phế liệu này làm gì vậy?”
“Phế liệu cái gì? Đây là xe đạp của tôi đó, xe Kim Đại Lộc hẳn hoi!”
Lý Thái Sơn: “…”
Chu Dã mang theo “bảo vật” đến tìm ông thợ sửa xe kỳ cựu.
Nghe anh nói muốn lắp xe từ mấy món đó, ông thợ quả nhiên định lắc đầu từ chối.
“Hai mươi đồng, thầy mang về nhà sửa giúp.” Chu Dã hạ giọng nói.
“Trong đống này nhiều món không dùng được đâu.” Ông thợ ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt nhạnh linh kiện, “Có món phải thay, có món phải bổ sung.”
“Hai mươi lăm.”
Ông thợ không nói gì thêm, “Nửa tháng sau đến lấy.”
Chu Dã không chần chừ, giao luôn đống đồ đó cho ông thợ. Ông ấy viết cho anh một phiếu biên nhận, nửa tháng sau cứ đem phiếu đến nhận xe.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lý Thái Sơn theo dõi suốt quá trình, đến khi rời đi mới bừng tỉnh, kích động vô cùng, “Anh Dã, anh sắp có xe đạp rồi hả?”
“Còn phải xem mấy món phế liệu đó có làm nên hồn không đã.” Chu Dã cười.
Anh thật không ngờ cách này lại khả thi. Vợ anh đúng là thông minh, đọc sách nhiều đầu óc đúng khác biệt, về sau anh cũng phải học hành đàng hoàng.
“Chuyện này đừng nói ra vội, chờ lần sau đến xem thành phẩm rồi hẵng nói.” Chu Dã dặn.
Lý Thái Sơn tất nhiên gật đầu lia lịa.
Xử lý xong chuyện lớn này, anh ghé qua bệnh viện lấy không ít đồ tránh thai, mấy chuyện khác thì không có gì, nên cả hai cùng về nhà.
Mợ thấy anh chỉ mang về kẹp tóc cho vợ, chứ không có cái xe đạp nào, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chu Dã nói: “Mợ à, mợ phải ở lại thêm vài ngày đó, sắp tới cháu định dẫn vợ cháu lên núi, nhờ mợ trông bọn nhỏ giúp.”
“Cháu đi là được rồi, dẫn Nguyệt Quý đi làm gì?”
“Vợ cháu chưa từng thấy cháu tìm kho báu trên núi mà.”
Bạch Nguyệt Quý không nói gì, đến tối lúc ngủ mới hỏi anh: “Tự dưng lại dẫn em lên núi làm gì?”
“Dẫn em đi leo núi, rèn luyện thể lực. Em yếu quá, anh mới làm có hai lần là em đã không chịu nổi rồi.” Chu Dã vừa cởi khuy áo cô vừa nói.
Bạch Nguyệt Quý đỏ mặt. Cô còn tưởng anh dẫn cô lên núi thật sự là để tìm kho báu, ai dè là vì chuyện này!
“Đồ không biết xấu hổ!” Cô dùng nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m anh một cái.
Chu Dã bị dáng vẻ nũng nịu của vợ làm cho mê mẩn, liền hôn xuống.
Tối đó lại dùng thêm hai cái bcs.
Sáng hôm sau mới bảy giờ, Lý Thái Sơn đã đến rồi, Cố Quảng Thu cũng tới. Chu Dã mà lên núi thì tất nhiên sẽ rủ anh ta đi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-133.html.]
Cố Quảng Thu chuẩn bị khá đơn giản: liềm, đòn gánh và gùi.
Còn Lý Thái Sơn thì mang theo gì? Ngoài liềm, đòn gánh và gùi, còn có thêm hai bao tải to sạch sẽ bằng vải bạt!
Rõ ràng là muốn theo Chu Dã lên núi làm một mẻ lớn!
Khiến Chu Dã cũng phải cạn lời.
Họ không gọi Vương Nhị Anh, nhưng cậu ta lại tự mình thấy, nên cũng xách theo đồ nghề, đứng đợi sẵn ở đầu thôn!
“Nhị Anh, cậu làm gì đó?” Lý Thái Sơn nhịn không được hỏi.
“Làm sao? Cậu được theo anh Dã lên núi, chẳng lẽ tôi thì không được à?” Vương Nhị Anh gắt.
Cậu ta cảm thấy giờ Lý Thái Sơn không còn xem cậu ta là anh em nữa rồi. Trước đó giấu cậu ta lén lên núi còn đỡ, lần này rõ ràng biết cậu ta đang ở trong thôn, vậy mà cũng không gọi đi cùng.
Lý Thái Sơn không phục: “CHúng tôi đã ba người rồi!”
“Thêm tôi thì cũng có sao đâu.” Vương Nhị Anh nói.
Lý Thái Sơn còn định nói gì đó, nhưng Chu Dã đã ngăn lại: “Nhị Anh đã tới rồi, thì cùng lên núi luôn đi.”
Vương Nhị Anh lúc này mới tươi tỉnh hẳn: “Vẫn là anh Dã đối xử với tôi tốt.”
Kết quả, hôm đó bọn họ vào núi chẳng thu được gì, ngay cả một con gà rừng cũng không có!
Cố Quảng Thu thì nhặt được một đống củi mang về, Lý Thái Sơn không siêng đến vậy, tức đến mức phát điên. Chính là do cái tên xui xẻo Vương Nhị Anh kia làm liên lụy!
“Sao vậy trời? Hôm nay sao lại không có gì hết vậy?” Vương Nhị Anh không nhịn được nói.
Lý Thái Sơn đã sớm bực bội với Vương Nhị Anh, cả đoạn đường cứ cố bám riết lấy anh Dã, bèn mắng: “Còn dám hỏi? Nếu không phải tại cậu, bọn tôi có đến nỗi tay trắng trở về không? Không cho cậu đi thì cứ đòi theo, giờ làm bọn tôi uổng công một chuyến, cậu hài lòng rồi chứ?”
“Ý cậu là gì? Chuyện này còn đổ lên đầu tôi vì tôi xui xẻo hả?”
“Không phải cậu thì là ai? Cậu đúng là xui tận mạng luôn đấy!”
“Cậu…”
“Được rồi, đừng cãi nữa.” Chu Dã xua tay, nói: “Hôm nay không được thì mai lại đi.”
Ngày hôm sau, bốn người lại cùng lên núi, vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Ngày thứ ba, thứ tư, cũng chẳng có.
Cứ như là gặp phải ma vậy!
Vốn dĩ Vương Nhị Anh còn muốn theo lên núi kiếm được chút gì đó tốt tốt, ví dụ như săn được heo rừng bán lấy tiền. Tiền trong tay hắn đã tiêu hết sạch lên người quả phụ họ Dương rồi, chẳng còn xu nào, thế mà cuối cùng lại chẳng kiếm được cái gì cả!
Hắn bắt đầu nghĩ Chu Dã đúng là hết vận đỏ rồi.
Dân trong thôn còn đồn anh là “phúc tinh”, gặp chuyện gì cũng thuận lợi.
Vậy mà Vương Nhị Anh theo cả bốn ngày, uổng công vô ích. Đến ngày thứ năm, Chu Dã còn rủ tiếp, cậu ta liền viện cớ từ chối luôn.
Nhưng ngay đúng hôm Vương Nhị Anh không đi, Chu Dã dẫn theo Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn lên núi thì kiếm được một mẻ lớn.
Hẳn mười con thỏ béo núc, gà rừng săn được ba đòn gánh, trứng gà rừng cũng nhặt được ba gùi đầy.
Tất cả đều do Chu Dã dẫn dắt mà có.
Lý Thái Sơn muốn phát cuồng vì khâm phục!
Anh còn nhớ lại mấy ngày trước chẳng nhặt nổi cái trứng gà nào, liền nghi ngờ hỏi: “Anh Dã, có phải anh cố tình không?”
“Cậu cũng nhìn ra rồi à.” Chu Dã không phủ nhận.
“Em đâu phải đồ ngốc, anh Dã may mắn đến mức trời cho, làm sao có thể để cái tên xui tận mạng như cậu ta cản nổi chứ?” Lý Thái Sơn cười hì hì.
Chu Dã thật sự không muốn dẫn Vương Nhị Anh chơi cùng, nên mới đưa cậu ta đi dạo vòng vòng vài ngày, tiện thể thăm dò địa hình luôn.
Không ngờ là cứ tưởng cậu ta nhiều lắm chỉ chịu được ba ngày, vậy mà gắng tới tận bốn ngày.
Lý Thái Sơn cũng phát ngấy Vương Nhị Anh, thật sự chẳng muốn chơi cùng nữa. Càng ngày cậu càng thấy Vương Nhị Anhlà người vừa thực dụng vừa hay ghen tị!
Ghen tị với anh Dã, cũng ghen tị với cậu!
Thật sự mà nói, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, có thể trông cậy gì vào Vương Nhị Anh? Hắn không đ.â.m cho một d.a.o đã là tốt lắm rồi!
Loại người như vậy, không trách anh Dã chẳng muốn dẫn theo!