Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 132.

Cập nhật lúc: 2025-05-25 07:24:06
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì nhà chỉ có hai người lớn là Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã, nên lượng dưa cải cần muối cũng không nhiều, chỉ làm một chút là xong.

Mợ ở chơi được hai ngày thì có ý muốn về, nhưng bị vợ chồng cô nhất quyết giữ lại.

“Mợ ơi, giờ về làm gì chứ? Hiếm khi qua đây một chuyến, ở lại thêm vài ngày cũng có sao đâu? Với lại cháu còn phải vào thành nữa mà, mợ cứ ở lại bầu bạn với vợ cháu nha.” Chu Dã nói.

“Vào thành làm gì thế? Nhà mình còn thiếu thứ gì à?” Mợ nghe nói phải đi thành phố, lập tức hỏi.

“Thiếu đủ thứ ấy chứ, vợ cháu còn muốn mua xe đạp cho cháu nữa kia.” Chu Dã bĩu môi, hạ giọng, làm ra vẻ thần bí.

Mợ lập tức nhíu mày:

“Mua cái gì chứ? Xe đạp hả? Món đó vừa đắt vừa chẳng thiết thực, nhà nông như chúng ta quanh năm suốt tháng dùng được mấy lần? Mua về chẳng mấy mà bám bụi!”

“Mợ yên tâm, nhà cháu làm gì có tiền mà mua, chỉ là nghĩ đến thôi.” Bạch Nguyệt Quý giải thích.

“Đừng có nghĩ luôn thì hơn, món đó mà thật sự mua về, cả đội sản xuất Ngưu Mông người ta sẽ soi nhà cháu kỹ hơn soi gạo đấy!” Mợ nghiêm giọng nói thật lòng.

Đúng là vậy.

Thời này ai có điều kiện mà mua nổi xe đạp?

Cộng cả phiếu mua xe thì phải tới mấy trăm đồng ấy chứ!

Cả đại đội, chỉ có nhà đội trưởng là có một chiếc.

Còn như thôn nhà cậu Cố bên kia, cả thôn chả ai có, đến đội trưởng thôn còn chưa chắc sở hữu được, thế thì đủ biết quý cỡ nào.

Bạch Nguyệt Quý chỉ cười, Chu Dã cũng vội vàng cam đoan trước mặt mợ:

“Cháu biết rồi, thật sự không có tiền mà.”

Sáng hôm sau, Chu Dã cùng Lý Thái Sơn vào thành phố.

Ở nhà, mợ tò mò hỏi Bạch Nguyệt Quý:

“Có phải nó trốn mợ đi mua xe đạp không đó?”

Bạch Nguyệt Quý cười, đáp:

“Mợ cứ yên tâm, chúng cháu mua không nổi đâu. Hôm trước anh ấy đi nghe ngóng thôi, người ta bảo cái xe Đại Kim Lộc ấy đã 150 đồng rồi, mà còn chưa tính đến phiếu, muốn có phiếu thì phải mua chợ đen, phiếu còn đắt hơn cả xe! Một chiếc xe tính tổng cộng mất ba trăm mấy đồng, ai mà dám mua chứ?”

“Đúng rồi đó, cái xe ấy tuy chạy nhanh thật, nhưng đúng là đắt c.h.ế.t người! Có chuyện gì thì tự đi bộ được, gấp quá thì kêu xe lừa là xong, cần gì phải mua xe đạp cơ chứ!”

“Chính xác luôn. Chúng cháu đâu có rảnh tiền tới mức ấy.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Mợ lại lườm cô một cái, rồi than:

“Nhưng mà mợ cũng phải nói cháu chứ, cưng thằng Dã quá rồi đó! Xe đạp cũng định mua cho nó, vậy sau này mua thêm máy bay chở nó lên cung trăng luôn đi!”

Mợ từng thấy không ít người thương chồng, như em chồng của bà chẳng hạn, mê Chu Tuấn Sinh như điếu đổ, có gì ngon tốt đều nhường hết.

Nhưng cũng chưa thấy ai như cháu dâu nhà này, xe đạp mấy trăm bạc cũng sẵn sàng nghĩ tới mua cho chồng.

Tất nhiên, là vì cô gái này bản lĩnh quá giỏi, nếu em chồng bà cũng giỏi vậy, chắc gì chẳng dốc tiền mua cho chồng?

Mợ ngẫm nghĩ cảm thán, tổ tiên nhà họ Chu đúng là có đức dày, hai đời cưới được vợ tốt như vậy!

Nghĩ đến đây, bà trực tiếp lờ luôn cậu cháu đáng thương Chu Xuyên đang sống dở c.h.ế.t dở bên kia dòng họ.

Bạch Nguyệt Quý thì chỉ biết vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Nhưng cô hiểu rõ lời mợ dặn, vì chuyện xe đạp này đúng là chuyện lớn.

Bên này, Chu Dã và Lý Thái Sơn đang trên đường vào thành.

Chu Dã liếc nhìn Lý Thái Sơn:

“Dạo này sống tốt quá ha, chẳng thấy bóng dáng đâu.”

Lý Thái Sơn sau Chu Dã mà nhìn kỹ mặt cũng có thể đọc được bốn chữ: ăn no mặt béo.

Cậu ta mới cưới vợ, ngay sau vụ chia lương thực, vợ là Kim Tiểu Linh đã về nhà chồng.

Không bày tiệc, chỉ làm lễ đơn giản là về, kiểu này ở quê là bình thường, chẳng ai để ý gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-132.html.]

Nhớ lại hồi Chu Dã cưới Bạch Nguyệt Quý, còn làm hẳn hai mâm, mời cả thôn tới ăn.

Lúc ấy anh chỉ muốn cho cả đội biết rằng mình cưới được Bạch Nguyệt Quý, quyết không để vợ chạy mất! Dù là giấy kết hôn hay tiệc cưới, cái gì cũng phải có!

Lý Thái Sơn thì không làm vậy, cũng đỡ phiền.

Mà mấy ngày này, vợ chồng son ngọt ngào lắm, ngoài lần thứ hai dẫn vợ sang nhà Chu Dã chơi một lát, sau đó chẳng thấy xuất hiện nữa.

Nhìn bộ dạng hôm nay của Lý Thái Sơn thì cũng đủ biết, mấy hôm nay cậu ta đã bận việc gì rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Lý Thái Sơn cười khúc khích.

Chuyện tốt như vậy, cả đời chắc cũng chỉ có lần này, chưa bao giờ thấy cuộc sống thuận buồm xuôi gió thế.

Mấy hôm trước Vương Nhị Anh còn tìm đến, nói đầy vẻ chua chát:

“Cậu cứ khoe mẽ cái vẻ mặt sung sướng đó ra làm gì, định bắt người ta phải ghen tỵ c.h.ế.t à?”

Mà thật ra… cậu ta đâu có cố tình đâu.

Từ khi có vợ, Lý Thái Sơn mới thật sự hiểu được câu nói của Anh Dã năm nào:

“Không phải cố ý khoe mẽ đâu, nhưng đàn ông hạnh phúc là nhìn qua mặt là biết.”

“Nhìn cái mặt cậu kìa.” Chu Dã cười trêu.

Lý Thái Sơn hỏi:

“Anh Dã, hôm nay anh vào thành phố làm gì vậy?”

“Đi gửi bản thảo cho vợ cậu đấy.” Chu Dã đáp “Cậu thì làm gì?”

Vốn dĩ hôm nay anh định đi một mình, nhưng Lý Thái Sơn qua tìm rủ đi núi, biết anh có việc vào thành phố nên tiện theo luôn.

“Em định mua hai cái kẹp tóc cho vợ em.”

Chu Dã gật đầu:

“Cũng biết cưng chiều vợ đấy chứ.”

“Là học theo Anh Dã đó!” Lý Thái Sơn cười hề hề, rồi nói thêm chuyện nhà mình:

“Anh Dã, anh em của em giờ ai cũng dọn ra riêng hết rồi, anh nói em cứ sống với bố mẹ thì có được không?”

“Sao lại không? Có gì mà không được?” Chu Dã hỏi lại “Vợ cậu muốn ra riêng à?”

“Cô ấy không có ý đó, chỉ là em lo sau này nhà em cũng lục đục như nhà bác đội trưởng ấy, mấy ngày nay ồn ào như xem hát.”

Anh em Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà đều đã dọn ra ngoài, giờ nhà lão đội trưởng chỉ còn vợ chồng Lý Đại Hải và hai ông bà già.

Chuyện dưỡng già liền rơi lên vai Lý Đại Hải.

Mà mẹ chồng là bác gái Tôn với con dâu thì không hợp nhau, hai bên cứ phải phân cao thấp, cãi vã không ngừng!

Lý Thái Sơn sợ sau này nhà mình cũng lâm vào cảnh đó, nên mới lưỡng lự.

“Không đâu, mẹ cậu là người công bằng, trước giờ cũng không hà khắc với con dâu nào cả. Lúc chia nhà còn ghi rõ ràng giấy trắng mực đen, sau này cậu sống cùng, bà ấy có thiên vị cậu thì cũng chẳng ai nói được gì.” Chu Dã nói.

Chỗ anh, có lệ là bố mẹ ở với con trưởng, nhưng cũng không hiếm nhà ở với con út, tùy tình hình từng gia đình.

“Hơn nữa, vợ cậu là do mẹ cậu đích thân chọn, chắc chắn bà ấy hài lòng rồi. Cậu lại là đứa con mà bà thương nhất, từ ngày cưới vợ xong thì trưởng thành, chín chắn hơn hẳn, bà ấy mừng còn chẳng hết, mắc gì gây khó dễ? Mẹ cậu không phải người hồ đồ đâu, cứ yên tâm mà sống, có mẹ cậu đỡ đần, đời sống sau này cậu chẳng lo thiếu thốn đâu.” Chu Dã vỗ vai.

“Anh Dã nói thế, lòng em nhẹ hẳn.” Lý Thái Sơn cười.

Tiện thể hỏi luôn:

“Khi nào anh rảnh đi núi tiếp? Không cầu gì, chỉ cần kiếm được chút thịt về bồi bổ cũng tốt… dạo này em thấy hơi… yếu rồi.”

Nghe xong, Chu Dã suýt phì cười.

Mới mấy hôm làm “chuyện vợ chồng” mà đã kiệt sức rồi?

Anh thì khác, nếu không phải vợ chịu không nổi cấm bớt, chứ nông nhàn như bây giờ, một ngày ba lần với anh còn thấy thiếu.

Thế nên chuyến vào thành này, anh dự định đến trạm y tế lấy thêm ít “đồ dùng phòng tránh”.

Cũng định sau này nhờ mợ trông con giúp, để anh dẫn vợ vào núi đi dạo rèn thể lực một chút.

Vợ anh chuyện gì cũng giỏi, chỉ mỗi thể lực là hơi yếu, phải luyện thêm mới được!

Loading...