Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 129.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 21:31:39
Lượt xem: 114
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà ngủ một giấc thẳng đến tận hoàng hôn.
Dạo này trời lạnh, nằm trên giường đất thật sự rất ấm áp và dễ chịu, ngủ dậy rồi mà Bạch Nguyệt Quý vẫn còn lười biếng chẳng muốn nhúc nhích.
Đâu Đâu và Đô Đô lại càng thích ở trên giường đất quậy phá. Hai anh em cùng nhau chơi trái bóng rơm mang về từ nhà cậu cố, được bó rất chắc chắn, có thể đá như bóng thật.
Bạch Nguyệt Quý vừa nhìn hai đứa giành nhau trái bóng, vừa nghe tiếng Chu Dã bận rộn trong bếp phía ngoài, trong lòng cảm thấy vô cùng an ổn và yên tâm.
Chỉ cần mái nhà nhỏ của cô bình yên thế này, thì ngoài kia có chuyện gì lớn cũng chẳng đáng bận tâm.
Chẳng mấy chốc, Chu Dã mang vào một tô mì trứng cà chua.
Đây là món mì mà Bạch Nguyệt Quý thích ăn nhất, chua ngọt vừa miệng, ăn rất ngon.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng mê món này, vừa thấy bố bưng đồ ăn vào, hai cậu nhóc lập tức quẳng bóng qua một bên, bò lại ngồi ngay ngắn chờ bố mẹ đút ăn.
Trước đây đều là Bạch Nguyệt Quý đút, nhưng từ khi Chu Dã hết bận việc đồng áng, anh đã chủ động tiếp nhận công việc đó.
Không chỉ chuyện ăn, mà còn cả việc giặt giũ quần áo của cả nhà, tã lót của bọn trẻ, anh cũng đã cho Lý Đại Ni nghỉ việc, đợi đến sang xuân năm sau bắt đầu vào vụ thì mới nhờ lại. Bây giờ việc trong nhà cứ để anh lo là được rồi.
Vì rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, thì tiết kiệm được chút tiền nào hay chút đó.
Cũng chính vì Chu Dã đột ngột cho Lý Đại Ni nghỉ, nên trong thôn mới tin chắc một điều, vợ anh thật sự đã vét sạch tiền mua lương thực.
Chứ không thì sao lại không tiếp tục thuê người giặt tã, giặt quần áo?
“Em nhìn tụi nhỏ ăn kìa, thấy ngon lành chưa.” Chu Dã cười nói.
Đâu Đâu và Đô Đô đúng là thích ăn mì thật, phần mì của hai bé thì Chu Dã nấu mềm hơn chút, khác với người lớn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mì hôm nay vừa đúng độ, hai cậu nhóc ăn rất vui vẻ.
Bạch Nguyệt Quý lấy khăn lau miệng cho tụi nhỏ, hai nhóc ăn xong miếng này lại há miệng đợi miếng tiếp theo, chẳng khác gì mấy chú chim non đang đợi mớm.
Chu Dã vừa ăn vừa đút cho con. Anh ăn xong thì tụi nhỏ cũng vừa đủ bụng, còn bắt chước bố uống nốt phần nước lèo mới chịu quay lại chơi tiếp.
Đợi Bạch Nguyệt Quý ăn xong, Chu Dã liền dọn dẹp bát đũa, xong xuôi mới quay lại hỏi:
“Vợ ơi, giờ tụi nhỏ lớn vậy rồi, chắc có thể cai sữa được rồi ha?”
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu:
“Đợi thêm một thời gian nữa đi.”
Thời này điều kiện vật chất còn nghèo nàn, hai đứa nhỏ cũng chẳng có thịt thà gì mấy, giờ mỗi ngày chỉ còn b.ú một lần. Cô thật sự không ngại tiếp tục cho bú, cũng nhờ vậy mà từ khi sinh ra đến giờ, tụi nhỏ chưa từng ốm sốt.
“Vất vả cho em quá.” Chu Dã nói.
“Không sao cả. Mà anh đừng lo, đến lúc cần cai thì em sẽ chủ động thôi.” Bạch Nguyệt Quý đáp.
Cả nhà ăn uống no nê, cũng chẳng có việc gì, thế là cùng nhau nằm nghỉ trên giường đất.
Vụ thu hoạch thật sự rất vất vả, nhưng giờ thì ổn rồi, mùa đông đến là có thể “ngủ đông” đến tận lúc bắt đầu vào vụ xuân. Ít nhất cũng được nghỉ ngơi hai ba tháng.
Tuy nhiên cũng chỉ có nhà họ là được thong thả thế.
Những người khác thì chưa được nghỉ đâu.
Như chị dâu Đại Sơn và vợ Đại Hạ mới dọn ra ngoài kia, vì tính toán chi tiêu kỹ lưỡng, không nỡ bỏ tiền thuê lừa đen kéo cối xay bột, nên vẫn phải làm bằng tay.
Còn Bạch Nguyệt Quý thì khác, cô cùng mẹ Thái Sơn và thím Trương hùn nhau thuê lừa đen, nhờ Lý Thái Sơn đi xếp hàng lấy số, đợi đến lượt thì ba nhà cùng đi xay, đỡ tốn công sức mà xong sớm.
Củi cũng vậy, Chu Dã và Cố Quảng Thu chỉ mất vài ngày là chất đủ củi cứng, có thể đốt lâu, cho cả hai nhà.
Những nhà khác thì chỉ xếp hàng chờ xay bột thôi đã mất mấy ngày.
Như nhà Lý Phong Thu và chị dâu Lý phải đến hôm nay mới xay xong lương thực.
Nhưng giải quyết xong chuyện bột cũng coi như nhẹ nhõm, tiếp theo là lo tập trung gom củi.
Cứ thế mà một ngày trôi qua, đến tận gần mười một giờ đêm, Chu Dã mới lần nữa ra khỏi nhà.
Mùa thu thì ai cũng bận, điểm giao dịch mới mở này trước đó chưa có ai đem hàng lên, vì mọi người đều phải đi làm, chẳng ai rảnh mà lo chuyện này.
Bây giờ thu hoạch đã xong, tất nhiên là tranh thủ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-129.html.]
Chu Dã vác đòn gánh và lưỡi liềm, mò mẫm trong đêm ra ngoài.
Chỗ giao dịch mới này thật sự xa, không thể như trước chạy hai chuyến một đêm được nữa.
“Nếu có xe đạp thì tốt quá rồi…” Chu Dã không nhịn được mà nghĩ vậy.
Nếu có xe đạp, không chỉ chạy được hai chuyến một đêm, mà mỗi chuyến còn chở được nhiều hơn gấp đôi!
Nghĩ đến đây, Chu Dã bắt đầu tính toán xem mua xe đạp có lời không.
Anh chạy một chuyến trung bình kiếm được từ hai mươi đến bốn mươi đồng, tùy theo hàng hóa.
Nếu toàn là thịt thì lời nhiều, còn nếu là hàng khác thì lãi ít hơn.
Nhưng ngay cả khi tính theo mức thấp nhất… thì một năm cũng gần đủ tiền mua xe rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Dã bỗng thấy nóng ran.
Khi tới nơi giao dịch, vừa nhìn thấy người đàn ông bán hàng, anh liền tranh thủ dò hỏi chuyện xe đạp.
“Anh muốn mua xe đạp à?”, Gã đàn ông hỏi.
Chu Dã cười đáp: “Bạn tôi muốn mua, tôi hỏi giúp thôi.”
Người kia cũng không bận tâm là anh hay bạn anh:
“Mua xe đạp thì phải có phiếu mua xe, còn xe thì hiện giờ loại hot nhất bên mình là nhãn hiệu Đại Kim Lộc, một chiếc ít cũng phải 150 đồng.”
“Đắt vậy á?”, Chu Dã trợn mắt.
Tiền tích cóp trong nhà anh được bao nhiêu đâu, vậy mà một chiếc xe đạp lại tới 150 đồng!
“Đắt cái gì? Anh còn chưa tính cái phiếu mua xe nữa cơ.”, Gã kia nói.
“Phiếu xe cũng phải 150 đồng?”, Chu Dã gần như c.h.ế.t lặng.
“Chứ sao, xe bao nhiêu tiền thì cái phiếu cũng trị giá bấy nhiêu, mà tôi nói với anh đấy là giá thị trường, chứ vào chợ đen thì còn cao hơn nữa kìa.”
Chu Dã nghe vậy liền im bặt, không muốn nói thêm lời nào nữa.
Ban đầu anh còn nghĩ nếu giá tầm 150, đắt lắm là 170-180 thì cắn răng về bàn với vợ một phen cũng được, ai ngờ phải tiêu cả mấy trăm đồng thế này, đúng là phải lấy mạng đi đổi!
Anh không hỏi thêm nữa.
Thôi thì lời ít cũng không sao, vất vả tí cũng được, chứ số tiền đó thật sự là ngoài khả năng, anh còn có vợ con phải nuôi mà!
Tối nay hàng thịt khá nhiều, Chu Dã cũng nhập không ít.
Có thịt thì anh chỉ lấy mỗi thịt để bán thôi, cũng theo quy tắc cũ, những món định để lại cho nhà dùng thì cất giấu kỹ trước, sau đó mới vác hai bao thịt lớn lên đường.
Thịt là mặt hàng cực kỳ hút khách, các mối dưới của anh đều rất chuộng.
Anh có hai mối.
Mối đầu tiên tỏ ra rất vui khi thấy hàng, nhưng chỉ làm đúng quy củ, giao tiền, lấy hàng, không nói thêm gì.
Mối thứ hai thì sau khi giao dịch xong, liền hạ giọng nói nhỏ:
“Anh, em có thằng bạn muốn làm cùng em, sau này hàng anh giao, có thể lấy thêm chút nữa được không?”
“Cậu tiêu thụ nổi bao nhiêu?”, Chu Dã hỏi.
“Anh mang bao nhiêu, em ăn hết bấy nhiêu!”
Chu Dã gật đầu cho có lệ:
“Nếu có dư, tôi sẽ mang theo. Nhớ cẩn thận đấy.”
“Dạ, chắc chắn rồi.”
Giao dịch kết thúc suôn sẻ, hai bên nhanh chóng giải tán, mỗi người đi một đường.
Chu Dã quay lại chỗ cũ, mang theo phần hàng để lại cho gia đình.
Sau khi kiểm tra kỹ càng không thiếu sót gì, anh mới mang theo tất cả trở về nhà.