Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 128.

Cập nhật lúc: 2025-05-24 21:17:26
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã sáng sớm đến chơi, mãi tới sau bữa trưa, khoảng một giờ chiều mới rời khỏi.

Bọn họ vừa đi khỏi trước chân, Cố Quảng Hạ liền nổi trận lôi đình, quay vào nhà cãi nhau ầm ĩ với vợ!

Hôm nay anh ta thật sự cảm thấy mặt mũi mình bị vợ bôi tro trát trấu không còn chỗ chui.

Chỉ riêng chuyện sáng nay chị ta về nhà không thèm chào hỏi ai đã khiến anh ta tức, đến trưa còn tệ hơn, người ta đang ở bên ngoài ăn cơm, chị ta thì ở trong phòng đánh con!

Hai đứa nhỏ Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc chỉ là về nhà lấy bát, liền bị chị ta nhốt luôn trong phòng không cho ra ngoài!

Hai đứa nhỏ ở trong khóc lóc om sòm, chị ta không dỗ mà còn đánh. Anh ta đi vào dẫn con ra, chị ta cũng không cho.

Cuối cùng là Bạch Nguyệt Quý chia cho mỗi đứa một bát thịt với bánh bao, bảo Chu Dã mang vào tận phòng cho bọn trẻ ăn, thì mới yên chuyện.

Trước mặt em họ và em dâu, Cố Quảng Hạ còn nhịn được, nhưng lúc này thì không nhịn nổi nữa rồi!

“Anh quát tôi làm gì!” Vợ Cố Quảng Hạ cũng chẳng sợ, “Anh muốn ăn thì ăn, tôi quản không nổi, nhưng con tôi mà muốn đi ăn là không được! Thân thích gì là chuyện của anh, có liên quan gì tới mẹ con tôi? Tôi không đi, anh muốn ép tôi chắc?”

Những lời này, rõ ràng là cố tình nói to cho người nhà nghe.

Sau này nếu cái nhà em họ này có chuyện gì cần nhờ, chị ta tuyệt đối sẽ không giúp.

Tiền nong trong nhà chị ta giữ chặt, chồng có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm!

“Cô tưởng mình là cái thá gì chắc?” Cố Quảng Hạ cười nhạt, “Cô nghĩ Chu Dã trông chờ gì ở cô à? Người ta chỉ cần đi lên núi, tùy tiện cũng đào được củ nhân sâm, săn được lợn rừng to tướng, đâu cần đến cái tiền còm của cô? Còn chưa kể vợ người ta một tháng kiếm hai chục đồng tiền nhuận bút, còn có cả đống tem phiếu!”

Anh ta thật sự không hiểu nổi vợ mình nghĩ gì mà có thể tự tin đến mức cho rằng vợ chồng em họ có chuyện gì sẽ tìm đến cô ta, đúng là tự cho mình là trung tâm!

Vợ anh ta nghe thế thì sững người, nhưng rồi bật lại ngay:

“Trên núi đâu phải nói có nhân sâm là có?”

“Người khác thì không, nhưng Chu Dã thì khác!”, Cố Quảng Hạ cười khẩy, “Lần trước mẹ tôi lên núi còn nhặt được cây linh chi to tổ bố đấy! Mẹ còn gặp được, cô nghĩ Chu Dã không gặp được chắc? Cô tưởng cái biệt danh ‘Chu Phúc Tinh’ của đại đội Ngưu Mông là đùa à?”

Biệt danh “Phúc tinh” của Chu Dã, cái mồm của Triệu Mỹ Hương làm gì chịu yên, lúc nào cũng khoe ầm trời đất.

Trong lời kể của Triệu Mỹ Hương, Chu Dã chỉ cần bước chân vào núi là nhặt được sâm ngàn năm, gặp được linh chi vạn năm.

Thỏ rừng thì tự chạy vào gốc cây đập đầu cho anh nhặt. Lợn rừng thì tự lao vào đá mà c.h.ế.t cho anh ta vác về.

Gà rừng thậm chí còn dẫn anh về tận ổ đẻ trứng cho anh tha đi ăn!

Còn đội trưởng của đại đội Ngưu Mông thì nhờ Chu Dã mà được quan trên khen ngợi.

Bà đỡ Lý cả đời đỡ đẻ, cũng vì đỡ thành công cho vợ Chu Dã sinh đôi mà được bệnh viện tặng hẳn một bức cờ vinh danh.

Tóm lại, bất cứ chuyện tốt đẹp gì xảy ra ở đại đội Ngưu Mông, đều dính dáng đến Chu Dã, phúc tinh sống!

Tất cả những chuyện đó, vợ Cố Quảng Hạ cũng từng nghe, nhưng cô ta cho là người ta đang “nổ” tận trời!

Cô ta chẳng thèm để tâm, thậm chí còn khịt mũi khinh thường, không coi lời chồng ra gì.

“Gặp loại người như vậy, con còn cãi làm gì?” Mợ hôm nay cũng tức muốn nghẹt thở, “Lẽ ra con nên tát cho nó mấy cái để tỉnh ra mới đúng!”

Hôm nay là lần đầu tiên cháu dâu và hai cháu ngoại đến nhà, lẽ ra cả nhà nên quây quần ăn bữa cơm vui vẻ, vậy mà cô ta lại làm loạn như thế!

Không bắt cô ta với tư cách là dâu trưởng nhà họ Cố ra tiếp đãi khách thì thôi, vậy mà còn làm chuyện xấu hổ thế này!

Lúc đó mợ thật sự suýt nữa thì cầm chổi qua phang cho một trận!

Vợ Cố Quảng Hạ khóc òa lên:

“Mẹ ơi, con mới là con dâu của mẹ! Bọn họ chỉ là cháu với cháu dâu thôi mà! Sau này mẹ già yếu, là vợ chồng con phải phụng dưỡng, thế mà mẹ lại bênh người ngoài, bắt nạt con như thế sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-128.html.]

Mợ cười lạnh:

“Hồi đó đúng là tôi mù mắt mới để Quảng Hạ cưới cô. Nếu cô không muốn ở lại nhà họ Cố, tôi có thể làm chủ, cô dọn đồ, ly hôn đi rồi tái giá chỗ khác!”

“Con không ly hôn! Con ly hôn làm gì!”

“Không ly hôn thì ở yên đó cho tôi! Cũng biết điều một chút! Không ai rảnh mà nhòm ngó đến tiền của cô, mà năm nào khó khăn thật thì cũng chẳng ai cần cô giúp! Bớt cái kiểu tự cho mình là cái rốn vũ trụ đi! Có chút tiền mà sợ người khác đến vay, thì cô cứ nuốt nó vào bụng mà giữ lấy!”

“Lời này là mẹ nói đó nhé! Sau này có gì xảy ra, mẹ đừng mong gì ở nhà con nữa đấy!” Vợ Cố Quảng Hạ chờ chính là câu đó, lập tức chốt hạ.

“Tôi nói đấy!” Mợ chẳng do dự tí nào.

Đừng nói là trông mong vào cháu trai, nếu sau này bà mà thật sự rơi vào cảnh phải dựa vào đứa con dâu như vậy để sống, thì bà thà cùng lão Cố mỗi người làm một ly thuốc chuột cho xong đời còn hơn sống mà nhục!

Về chuyện lùm xùm trong nhà, Cố Quảng Thu, người ở lại giúp chất củi, chỉ im lặng cúi đầu bổ củi, rồi mang ra sân phơi, chẳng nói một lời.

Tính tình của bà chị dâu ấy, anh hiểu rõ từ lâu rồi.

Anh thật sự cảm thấy may mắn vì vợ mình không phải kiểu người như vậy, vợ anh là người hiểu lý lẽ, biết điều, biết sống.

Còn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý, cùng với Trương Xảo Muội, thì lúc này vẫn đang trên đường trở về nhà.

Vừa đi vừa nghỉ, đến gần khu chợ thì Trương Xảo Muội mới lên tiếng:

“Hôm nay thật thất lễ quá… Em với Đâu Đâu, Đô Đô lần đầu về thăm mà lại gặp chuyện thế này.”

Dù sao cô cũng là dâu con nhà họ Cố, cảm thấy cần thay mặt xin lỗi.

Lần đầu em dâu đưa con về ra mắt bên ngoại, đáng lẽ phải là dịp vui, vậy mà lại bị chị dâu cả gây náo loạn như thế.

Chuyện hôm nay cũng khiến Trương Xảo Muội bực mình, từ lúc cô mới về làm dâu, chị dâu cả đã luôn khó chịu với tất cả mọi người, kể cả khi cô với Cố Quảng Thu về thăm cũng bị móc méo đôi câu.

Nhưng thật không ngờ là chị ta lại không biết giữ thể diện đến mức ấy!

“Có gì đâu, em không để bụng.” Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ.

Cái chị dâu cả ấy cô đã nghe mợ nói qua từ lâu rồi, cũng có chuẩn bị tâm lý.

Chu Dã phụ họa:

“Cái kiểu người như chị ta, ai mà không rõ tâm tư? Không phải em nói chứ, chị ta đúng là tự coi mình là trung tâm vũ trụ thật!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh biết chắc sau khi họ rời đi, Cố Quảng Hạ thế nào cũng tính sổ với vợ, mà mợ cũng đâu dễ gì bỏ qua.

“Không hiểu chị ta nghĩ gì nữa, bao nhiêu bà con thân thích như vậy, ai đến nỗi phải đi nhờ vả chị ta chứ?” Trương Xảo Muội cũng lắc đầu thở dài.

Bạch Nguyệt Quý thì cười cười, chẳng buồn so đo.

Tính cô xưa nay vẫn vậy, người với người, hợp thì chơi, không hợp thì thôi.

Cứ thế trò chuyện, họ cũng đã về tới thôn.

Trương Xảo Muội tách về nhà mình.

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý bế con về nhà.

Hai cậu nhóc Đâu Đâu và Đô Đô hôm nay quậy nguyên ngày, đến nửa đường về thì đã lăn ra ngủ, lúc đặt lên giường đất cũng chẳng tỉnh nổi, ngủ say như hai chú heo con.

“Vợ ơi, mình cũng nghỉ chút đi.” Chu Dã nói. Tối nay anh còn phải ra ngoài làm việc nữa.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Thế là cả nhà vừa đi thăm người thân trở về, liền cùng nhau lên giường đất nghỉ ngơi, kết thúc một ngày mệt nhưng đầy đủ ấm áp.

Loading...