Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 127.

Cập nhật lúc: 2025-05-24 21:12:52
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Còn phải nói, bây giờ mà không có người trông, chẳng biết tụi nhỏ bò đến đâu nữa.” Chu Dã nói.

“Dạo này phải trông kỹ vào, tụi nhỏ đặc biệt thích nhét đồ vào miệng.” Mợ căn dặn.

Bạch Nguyệt Quý cũng rất thấm thía chuyện đó, hai cậu nhóc này đối với thế giới mới này vô cùng hiếu kỳ, lúc nào cũng muốn khám phá, vừa đặt xuống đất là bò khắp nơi, thấy gì cũng muốn nhét vào miệng!

“Không biết con là sinh trước Tết hay sau Tết nhỉ?” Mợ lại quay sang hỏi Trương Xảo Muội.

“Bà đỡ Lý xem cho con rồi, nói chắc là vào mấy ngày Tết.” Trương Xảo Muội cười đáp.

Mấy ngày này bụng cô đã lớn lên không ít, nhưng khí sắc lại rất tốt, hiển nhiên là dưỡng thai đầy đủ, khí huyết sung mãn.

“Ông bà nội ơi, bọn cháu về rồi ạ!”, hai đứa con của Cố Quảng Hạ cũng từ ngoài chạy vào.

Đứa lớn là con gái, tên là Cố Tiểu Tây; đứa nhỏ là con trai, tên là Cố Tiểu Bắc.

“Lại đây nào, các em trai của cháu tới rồi đó, các cháu còn chưa gặp lần nào đâu!” Mợ gọi tụi nhỏ.

Hai chị em chạy tới, Cố Quảng Hạ bảo tụi nhỏ chào hỏi mọi người rồi mới cho lên giường đất chơi. Vừa thấy Đâu Đâu và Đô Đô giống nhau như đúc, hai chị em cũng thấy rất thích thú.

“Đây là hai em sinh đôi hả?” Rõ ràng hai đứa trẻ này đã được nghe bà nội kể rồi.

“Ừ đó, giống nhau lắm ha?” Trương Xảo Muội cười.

“Dạ đúng rồi, giống quá, trắng trẻo mũm mĩm ghê luôn.” Cố Tiểu Tây gật đầu.

Cố Tiểu Bắc cũng thấy hay ho, liền chạy về phòng mang mấy món đồ chơi như ná cao su ra chia sẻ. Thậm chí còn mang ra cả mấy viên bi thủy tinh quý báu, cũng chịu cho em chơi. Nhưng vì đồ đó không thích hợp cho trẻ nhỏ, nên người lớn bảo mang về cất đi.

Mặc cho lũ trẻ chơi đùa, người lớn thì trò chuyện, điều đáng nói nhất chính là chuyện công điểm năm nay ở đại đội Ngưu Mông đáng giá tới hai hào.

Bên đại đội này tuy có tiến bộ hơn năm ngoái một chút, năm ngoái một công được 1 hào 3, năm nay lên được 1 hào 4. Nhưng so với đại đội Ngưu Mông vẫn còn kém xa.

Bạch Nguyệt Quý lại chẳng thấy bất ngờ gì. Nam nữ chính đều ở đại đội Ngưu Mông, khí vận mạnh như thế, sao có thể không tốt chứ?

Đợi đến khi đàn dê nuôi ổn định, chuyện các đội viên nuôi lợn cũng xác định xong, thì sang năm công điểm bên đó có khi vượt quá ba hào ấy chứ!

Trò chuyện xong xuôi cũng là lúc chuẩn bị nấu cơm. Bạch Nguyệt Quý và Trương Xảo Muội cùng nhau ra sau vườn hái cải trắng.

Mợ và Chu Dã vào bếp, chuẩn bị nấu món thỏ kho.

Lúc này bà mới hỏi cháu trai:

“Nghe nói cái miệng to xác nhà họ Triệu về khoe là hai đứa năm nay mua hết bốn mươi đồng tiền lương thực, có thiệt không?”

Chu Dã thấy mợ đúng là người tinh ý, mấy chuyện như thế này không nói trước mặt vợ anh mà đợi lúc riêng tư để hỏi.

“Cái gì bên đại đội Ngưu Mông có là chị ta chắc chắn về khoe cho bằng được mà.”

“Thế là thật à?”

“Hơn ba mươi, chưa tới bốn mươi.” Chu Dã trả lời.

Mợ lườm anh một cái:

“Hai đứa cũng chịu chơi ghê. Giờ thì mười thôn tám xã chắc đều đồn ầm lên chuyện hai đứa mua cả núi lương thực rồi!”

“Thì kệ họ muốn đồn thì đồn, mình có trộm cắp gì đâu, tất cả là nhờ vào bản lĩnh mà sống. Ai có năng lực thì người ta cũng làm được như vậy thôi.”

“Năm nay cháu đi làm rồi, mỗi công hai hào, cũng chia được nhiều lương thực mà? Sao còn phải mua thêm nhiều thế?”

“Đúng là chia được không ít, thật ra nếu tiết kiệm chút thì cũng đủ ăn.” Chu Dã nói.

Năm nay anh đâu có làm không công đâu, chỉ riêng phần chia thôi đã nhiều hơn chỗ mua của năm ngoái rồi.

“Vậy thì sao còn mua nhiều vậy?” Mợ thắc mắc.

“Vợ cháu xót cháu mà.” Chu Dã nói:

“Mợ không biết, năm ngoái cô ấy thấy cháu không dám ăn nhiều, cố để phần lại cho mẹ con cô ấy, cô ấy xót lắm. Nhưng khi ấy cô ấy còn chưa chắc chắn chuyện gửi bài, không biết có được nhận hay không, nên cũng không dám nói gì. Còn năm nay cô ấy đã kiếm được tiền rồi, thấy cháu vẫn còn phải dè xẻn sống qua ngày, thì cô ấy chịu không nổi. Mấy chỗ lương thực này về chủ yếu cũng là để cháu ăn cho đỡ khổ.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Vợ anh chẳng nói gì, nhưng Chu Dã thật sự hiểu rất rõ, vợ anh xót anh, thương anh, thương vô cùng luôn ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-127.html.]

Về việc cháu dâu biết thương chồng, mợ đúng là có trải nghiệm thật sự.

“Vợ cháu đúng là không còn gì để chê, mợ chưa từng gặp ai biết thương chồng đến thế.”

Hồi trước sang bên đó, nhìn cháu dâu mà cứ có cảm giác như là đang cưng chiều con trai chứ chẳng phải chồng.

Bà còn từng trêu đùa nữa là.

Chu Dã cười hề hề.

Mợ nói thêm:

“Mợ khác không nói gì, nhưng vẫn phải nhắc cháu chú ý một chút đấy nhé.”

“Cháu hiểu mà, mợ cứ yên tâm.” Chu Dã đương nhiên gật đầu chắc nịch.

Mợ cũng không nói gì thêm về chuyện đó.

Nhắc nhở một câu là đủ rồi, cháu trai với cháu dâu sống thế nào thì để tụi nhỏ tự lo, bà thấy thật sự chẳng có ai biết vun vén bằng hai đứa nó.

Mấy câu kiểu “đào rỗng đáy nồi” gì đó, ngoài kia đồn bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa chán, riêng bà thì chẳng bao giờ tin.

Chẳng mấy chốc, Bạch Nguyệt Quý đã đem cải trắng và cà tím rửa sạch, cắt gọn gàng bưng vào trong.

“Mợ, mợ cứ vào nhà chơi với tụi nhỏ đi, để cháu với Chu Dã làm là được rồi.”

Nhưng mợ không chịu, cười bảo:

“Làm gì có chuyện cháu dâu lần đầu đến nhà lại để động tay nấu nướng!”

Chu Dã thì hiểu tính vợ mình rõ lắm:

“Mợ cứ vào chơi với tụi nhỏ đi, để vợ cháu cùng cháu nấu là được rồi.”

Mợ lúc này mới gật đầu:

“Vậy thì được.”

“À mà mợ này, đợi lúc anh Quảng Thu gom xong củi quay về, thì nhất định mợ phải qua nhà cháu ở chơi mấy ngày đấy nhé!” Chu Dã gọi với theo.

“Thế thì mợ lại ở thêm mấy hôm nữa nhé?” Mợ cười đáp.

“Phòng phía tây vẫn luôn để dành cho mợ đấy ạ, chăn gối đều chuẩn bị sẵn cả rồi, đến nơi chỉ cần người tới là được.” Bạch Nguyệt Quý cũng tươi cười nói.

“Đúng đấy, đừng có như lần trước lại xách cả trứng gà rừng theo nhé. Giờ cháu rảnh rang rồi, ngày nào cũng vào núi, hôm kia vợ cháu còn mang nửa giỏ trứng rừng biếu các thím, ăn không xuể luôn.” Chu Dã tiếp lời.

“Chỉ mấy cái trứng gà rừng mà cũng đòi kể công với mợ.” Bạch Nguyệt Quý liếc nhẹ một cái, cấu anh một cái.

“Phải kể chứ, đó là cho cháu trai của mợ mà!” Chu Dã cười hề hề.

Mợ tất nhiên hiểu ý của cháu trai, là không muốn để bà phải mang trứng theo nữa.

Đùa giỡn một chút rồi bà mới quay vào ôm Đâu Đâu và Đô Đô chơi.

Bạch Nguyệt Quý thì cùng Chu Dã vào bếp, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng vào theo, nhưng bếp chật nên bị Chu Dã đuổi nhẹ ra ngoài.

Cố Quảng Hạ lúc này mới cảm thấy cực kỳ ngại, đáng lẽ hôm nay anh ta và vợ phải tiếp đãi chu đáo, vậy mà vợ anh ta lại làm như người ta nợ cô ta vậy.

Từ lúc về nhà tới giờ không hề ló mặt ra khỏi phòng!

Cố Quảng Hạ cũng bực lắm, nhưng không muốn gây chuyện.

Bạch Nguyệt Quý thì chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng bên nhìn Chu Dã nấu nướng là đủ rồi.

Người ta vẫn nói, đàn ông biết nấu ăn là quyến rũ nhất, quả thật không sai.

Người đàn ông này, chẳng trách em họ cô phải tưởng tượng viết ra như mẫu hình lý tưởng, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, săn được lợn rừng, lại còn tạo nên tương lai sáng lạn.

Chỉ có điều, đừng tưởng em họ cô viết như vậy là để tốt cho cô đấy nhé. Mục đích thật sự là để cô ấy đạt được rồi lại không biết trân quý, để cuối cùng đau khổ cả đời vì để lỡ mất anh!

Nhưng thật tiếc nha… cô đã tới rồi, và cô lại rất thích gã đàn ông thô lỗ này đấy chứ!

Loading...