Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 126.

Cập nhật lúc: 2025-05-24 20:53:18
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thật sự tiêu nhiều vậy sao?”

“Thật chứ, tôi thấy tận mắt luôn mà!”

“Năm nay anh ấy có lười biếng đâu, chẳng phải được chia cũng không ít lương thực sao? Sao còn phải mua nhiều vậy?”

“Không phải Chu Dã mua đâu, là vợ anh ấy mua đấy! Chu Dã chỉ định lấy 50 cân bột mì thôi, mà vợ anh ấy gọi luôn 100 cân! Lúc đứng chỉ tay vào đống lương thực gọi người cân, cái khí thế tiêu tiền ấy, trời ơi, đúng là ghê gớm thật!”

“Có phải không chứ, mua lương thực mà một cái tiêu mất bốn mươi đồng, ai mà nỡ được cơ chứ?”

“Chắc tiêu hết sạch cả gia sản rồi quá?”

“…”

“Trước cũng bảo là tiêu hết, mà sao giờ vẫn còn để tiêu?” Triệu Mỹ Hương sang nhà chị dâu Chu để buôn chuyện, vừa đến liền nói.

Chị dâu Chu nghe chuyện xong, cảm thấy mấy chục đồng được chia năm nay cũng không còn thơm nữa!

Nhà chị ta còn đang mừng rỡ vì được chia hơn ba mươi đồng, thì nhà lão nhị chẳng chớp mắt đã dám chi gần bốn mươi đồng mua lương thực!

So ra đúng là lép vế hẳn.

Triệu Mỹ Hương không chỉ nói chuyện đó ở đây, mà còn chạy về nhà mẹ đẻ để kể.

Ban đầu thấy Triệu Mỹ Hương, vợ Quảng Hạ chẳng muốn nói chuyện. Nhưng vừa nghe đến chuyện tiêu bốn mươi đồng mua lương thực, thì mắt trợn to cả lên.

“Thật hả? Tiêu bốn mươi đồng chỉ để mua lương thực?”

“Thật mà, cả đại đội truyền tai nhau rồi.”

“Bà chẳng bảo ngày thường họ ăn uống phung phí đó sao, thế mà lại còn để dành được nhiều tiền như vậy à?” Vợ Quảng Hạ không nhịn được mà thốt lên.

“Ngày thường đúng là chẳng thấy tiết kiệm gì đâu, nhưng người ta mỗi tháng kiếm được hai mươi đồng cơ mà, chẳng lẽ lại không dư ra chút nào?” Triệu Mỹ Hương đưa ra suy đoán của mình: “Nhưng lần này chắc là tiêu sạch thật rồi.”

Nghe đến đây, vợ Quảng Hạ mới thấy nhẹ lòng hơn hẳn.

Thấy chưa, có giỏi tề gia nội trợ gì đâu, lần này thì vét sạch đáy nồi luôn rồi!

Còn hai nhà cậu cả Cố và cậu hai Cố thì khỏi phải nói.

Mợ cả và mợ hai nghe Triệu Mỹ Hương nói xong, mừng đến phát rồ.

May mà hôm đó vợ Chu Xuyên đã nói cho họ biết rõ mọi chuyện, bọn họ cũng thật sáng suốt quyết đoán, nếu không thì cái quan hệ thông gia này đã vướng phải rồi!

Với kiểu sống như vậy, có là núi vàng núi bạc cũng bị tiêu sạch.

Mà thật sự có chuyện gì xảy ra, thì có gì để chống đỡ? Chẳng phải lại tới nhà xin xỏ sao?

Thôi thì cứ đi đâu thì đi, đừng có mò tới nữa là tốt!

Cậu Cố cũng nghe tin về “chiến tích” của đôi vợ chồng Chu Dã.

Muốn vợ mình đi một chuyến.

“Bà đi nói đôi câu đi, giờ thì mười thôn tám xã đều đang truyền nhau chuyện của vợ chồng nó đấy.” Cậu Cố nói.

Mợ cũng định đi, nhưng mà giờ việc đã rồi, mà lại đang bận, nên tính để rảnh rỗi sau hãy đi.

Thế nhưng bà còn chưa kịp đi, thì Chu Dã đã dẫn theo Bạch Nguyệt Quý cùng Đâu Đâu, Đô Đô tới thăm họ trước.

Đi cùng còn có cả Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội.

Mấy ngày sau khi chia lương thực, Chu Dã với Cố Quảng Thu đều rất bận.

Hai người đi gom củi, làm rất nhanh, mỗi ngày chở về được cả xe củi to, mấy hôm là đã chất đầy cả sân sau hai nhà.

Rơm rạ và đống rạ chia cho cũng được xếp đầy kín, dùng cho cả mùa đông chẳng có gì phải lo.

Còn mấy hôm hai người đi đốn củi trong núi, Bạch Nguyệt Quý thì ở nhà cùng thím Trương, mẹ Thái Sơn góp tiền chung, thuê xe lừa nhà chú Đào kéo thóc đi xay.

Lúa mì, ngô, đậu nành trong nhà đều đã xay xong hết.

Thế nên hôm nay họ mới rảnh để đến thăm họ hàng.

Ban đầu định để dịp Tết mới đi, nhưng trời quá lạnh, Đâu Đâu và Đô Đô còn nhỏ, không muốn để hai bé ra ngoài lúc đó.

Giờ tranh thủ mang đi thăm ông cậu cũng vừa vặn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-126.html.]

Cố Quảng Thu mang theo không ít lương thực, một bao bột ngô xay mịn, riêng bao đó cũng phải 30 cân.

Còn có cả đậu phộng, đậu nành, cộng lại khoảng 50 cân.

Từng ấy lương thực là không hề ít.

Chu Dã không mang theo lương thực, nhưng mấy ngày vào núi lấy củi thu hoạch cũng không nhỏ, hầu như ngày nào cũng mò được tổ gà rừng.

Có hôm thì mang gà rừng về, có hôm lại là thỏ rừng.

Dạo này trời đã lạnh hẳn rồi, Bạch Nguyệt Quý liền đem chỗ ăn không hết ra muối, treo lên dưới mái hiên sân sau.

Hôm nay cô mang sang một con thỏ rừng và hai con gà rừng.

Mợ vui mừng lắm, vội gọi họ vào nhà:

“Vừa mới nghĩ vài hôm nữa rảnh sẽ qua thăm các cháu, không ngờ các cháu lại đến trước rồi.”

Cậu Cố từ trong nhà bước ra.

“Vợ à, đây là cậu của chúng ta đấy.” Chu Dã cười, nhìn về phía cậu, giới thiệu cho vợ.

“Chào cậu ạ.” Bạch Nguyệt Quý cũng lễ phép chào theo.

“Ừ, tốt.” Cậu Cố gật đầu, nhưng ánh mắt thì đã dừng lại ở hai đứa nhỏ trong vòng tay của Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý, Đâu Đâu và Đô Đô. Ông cười tít mắt, đưa tay ra:

“Nào nào, để ông bế cái nào.”

Chu Dã tất nhiên không có lý do gì để từ chối, nên Đâu Đâu liền được đặt vào tay cậu. Cậu bé còn liếc nhìn ông một cái, trong lòng nghĩ, ừm… người này mình không quen.

Nhưng bé vẫn rất bình tĩnh, bởi vì bố mẹ đều ở đây, bé không sợ bị bế đi đâu cả.

Cậu Cố bế một đứa còn chưa đủ, còn định bế thêm Đô Đô nữa.

Nhưng mợ không đồng ý, liền bế Đô Đô từ tay Bạch Nguyệt Quý:

“Ông bế một đứa là được rồi, đứa này để tôi bế.”

Đô Đô vốn rất thân thiện, vừa nhìn thấy mợ liền cười ngọt ngào, khiến ai nhìn cũng mềm lòng.

“Ôi chao, con là Đô Đô hay Đâu Đâu thế? Còn cười với bà nữa, có phải là nhớ bà rồi không?” Mợ vui vẻ nói.

Lúc này, có người từ ngoài đi vào:

“Quảng Thu, em họ, hai người đến rồi à?”

Thì ra là anh họ Cố Quảng Hạ nghe nói hai nhà đến chơi, cũng vội vã từ ngoài trở về.

“Đây là anh Quảng Hạ đấy.” Chu Dã cười, giới thiệu với Bạch Nguyệt Quý: “Anh Quảng Hạ, đây là vợ em.”

Cố Quảng Hạ và Bạch Nguyệt Quý chào hỏi nhau xong cũng không nói gì nhiều.

Vợ của Cố Quảng Hạ cũng từ ngoài bước vào, nhưng vừa thấy mọi người thì không nói một lời, mặt nặng như chì, quay ngoắt vào nhà, kiểu như mọi người đang thiếu nợ chị ta vậy.

Cố Quảng Hạ ngượng muốn chết.

May mà Trương Xảo Muội nhanh trí chuyển đề tài:

“Mẹ, nhà mình đã chất đủ củi chưa ạ?”

“Chưa đâu, mấy hôm trước còn bận xếp hàng đi xay bột, hôm qua mới bắt đầu gom củi.” Mợ trả lời.

“Vậy thì vừa khéo, hôm nay để Quảng Thu ở lại, chờ gom đủ củi rồi hãy về.”

Cố Quảng Thu gật đầu đồng ý.

Mợ tất nhiên không có ý kiến gì.

Đâu Đâu và Đô Đô lúc này đã chơi trên giường đất.

Cậu Cố còn đan sẵn mấy món đồ chơi cho bọn trẻ, làm từ rơm rạ và thân lúa, vốn định đưa cho mợ mang sang.

Giờ tụi nhỏ qua tận nơi, đưa cho chơi là vừa đẹp.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đâu Đâu và Đô Đô thấy mấy món đồ chơi mới cũng thích lắm, nhưng vẫn phải cho vào miệng nhai thử trước.

Đến lúc phát hiện không ăn được mới quay sang chơi thật.

“Trẻ con lớn nhanh thật đấy, lần trước mợ qua còn mới chỉ biết lật người, giờ xem chúng bò giỏi chưa kìa.” Mợ cười nói.

Loading...