Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 125.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 20:51:54
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi tất cả mọi người đều nhận xong phần lương thực, lão đội trưởng mới theo lệ thường mở loa thông báo:
“Lương thực đã chia xong. Ai trong nhà ăn không đủ, muốn mua thêm thì có thể đến mua!”
Đặng Tường Kiệt là người đầu tiên tiến lên mua. Anh ta mua ngô, lúa mì, khoai tây và đậu tương, đặc biệt là lúa mì, mua hẳn 20 cân.
Anh ta có công điểm, mùa hè và mùa thu năm nay cũng có tham gia lao động, chỉ là không cùng tổ với Chu Dã mà bị phân sang tổ khác.
Nhưng công điểm của anh ta dư sức, chia xong còn nhận được không ít tiền mặt.
Vì công điểm của Đặng Tường Kiệt không chỉ đến từ việc làm ruộng. Năm ngoái anh ta từng đi nhiều đại đội để diễn thuyết, năm nay cũng sẽ tiếp tục. Công xã giao cho anh ta một số bài phát biểu, phối hợp cùng nhân viên công tác tuyên truyền các vấn đề như vệ sinh cá nhân.
Gọi anh ta đi là vì… anh ta có “sức hút cá nhân” rất cao, mấy cô gái trẻ, mấy chị dâu đều thích nghe anh ta nói, và quan trọng là… họ thật sự nghe lời!
Lúc nông nhàn, mọi người không có công điểm để kiếm thì anh vẫn có, mỗi ngày mười công điểm, lại còn bao ăn bao ở, ai mà không ghen tị?
Chuyện này Bạch Nguyệt Quý biết rất rõ. Cô còn biết chẳng bao lâu nữa Dương Nhược Tình cũng sẽ theo anh ta đi cùng, hơn nữa còn có thành tích rất tốt.
Nam nữ chính mà, đi đến đâu cũng được hoan nghênh.
Lão đội trưởng biết rõ Đặng Tường Kiệt mua là mua giúp cho Dương Nhược Tình, chuyện hai người qua lại chẳng phải bí mật gì trong đại đội Ngưu Mông, nên không nói gì, chỉ cân cho xong là thôi.
Đặng Tường Kiệt gánh lương thực rời đi, không nấn ná chút nào.
Chủ yếu là vì Bạch Nguyệt Quý đứng đó ôm con, nói chuyện với Chu Dã, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc… khiến anh ta thấy vô cùng chói mắt.
Anh ta thậm chí cảm thấy… Bạch Nguyệt Quý cố tình diễn cảnh ấy trước mặt anh ta!
Và phải thừa nhận, cô đã thành công. Hình ảnh hạnh phúc ấy thực sự khiến anh ta bị kích thích!
Hạt Dẻ Rang Đường
Giang Tân cũng đến mua. Anh ta chẳng làm được mấy việc, nhưng nhà có tiền nên cứ trả tiền mua thẳng.
Tất nhiên, đó là vì năm nay được mùa. Nếu rơi vào năm mất mùa, đội sản xuất không có lương thực để bán, thì anh ta phải tự nghĩ cách mà lo miếng ăn.
Người đến mua lương thực ngoài nhóm thanh niên tri thức còn có bố của Lý Phong Thu.
Chu Dã quay sang hỏi Lý Phong Thu đang cùng chờ mua:
“Bố anh mua gì thế? Không phải vừa được chia nhiều à?”
“Mua cho con rể ông ấy đấy.”, Lý Phong Thu đáp.
Người thành phố được cấp phát “lương thực tiêu dùng”, nghe thì có vẻ oai, nhưng thật ra cũng có giới hạn. Nhà nào chẳng phải thắt lưng buộc bụng?
Ở thành phố, muốn mua gạo cũng cần có phiếu lương thực. Không có thì đừng mong mua được.
Nhưng ở nông thôn thì không cần, nhất là trong đội nhà mình, chỉ cần có tiền là được, không cần phiếu.
Bố của Lý Phong Thu đã mua ngô, khoai lang, đậu tương và cả lạc, tổng cộng hết 20 đồng.
Con rể có trả lại tiền hay không thì không rõ, mà Lý Phong Thu cũng chẳng quan tâm, không liên quan đến anh ta.
Đợi đến khi người khác mua gần xong, không còn chen lấn nữa, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý mới dắt Đâu Đâu, Đô Đô lên mua.
Nếu lương thực thiếu thì Chu Dã chắc chắn phải là người đầu tiên tranh mua. Nhưng năm nay lương thực dồi dào, không cần vội, chậm một chút cũng không sao.
“Bác đội trưởng, còn lúa mì chứ ạ?”, Chu Dã cười hỏi.
Lão đội trưởng gật đầu:
“Cậu muốn bao nhiêu cân?”
“Năm mư—…”
Chu Dã vừa mở miệng nói “năm mươi”, thì Bạch Nguyệt Quý đã tiếp lời:
“Một trăm cân.”
Lúa mì một cân xay ra được khoảng tám lạng bột. Một trăm cân chỉ ra khoảng tám mươi cân bột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-125.html.]
Cộng thêm mười cân bột từ phần được chia, thêm mười cân mua lại từ anh em họ Đoạn, xay hết cũng chỉ khoảng hơn trăm cân.
Mà số bột này, thực ra… vẫn chưa đủ.
Bởi vì bột là thứ không thể thiếu. Ngày thường Chu Dã mang về ít bột cũng tiêu tốn nhanh, dùng để làm mì ngô, bánh ngô trộn, các loại mì và bánh… đều cần thêm bột mì mới ngon.
Thế nên mua một trăm cân lúa mì chẳng phải nhiều gì.
Chỉ là… một trăm cân lúa mì giá 16 đồng, con số này dễ khiến người ta để ý. Mua nhiều hơn nữa thì có khi bị gièm pha, thôi đành dừng ở đó.
Bạch Nguyệt Quý tự thấy mình rất “kiềm chế”. Nhưng người ngoài thì đều sững sờ.
Cô gái trí thức đến từ thành phố này đúng là không coi tiền ra gì!
Người ta hôm nay chia được bao nhiêu tiền? Vậy mà cô mở miệng là đòi một trăm cân lúa mì, mười sáu đồng đấy!
Nói mua là mua, dứt khoát còn hơn cả Chu Dã, người ban nãy mới chỉ định mua… năm mươi cân.
Cô vừa mở lời, đã tăng gấp đôi rồi.
Lão đội trưởng rõ ràng cũng sững người, ông ta không ngờ rằng “đại lão” thật sự lại chính là vợ của Chu Dã.
Bạch Nguyệt Quý đã mở lời, mấy việc phía sau cũng do cô ấy làm chủ luôn:
“Bác đội trưởng, gọi thêm người giúp tôi cân 100 cân bắp, 50 cân đậu nành, 30 cân đậu phộng, còn có đậu xanh với mè đen, mỗi loại cân cho tôi 10 cân. À, khoai lang cũng lấy thêm 300 cân.”
Nhà cô dùng đậu xanh cũng nhanh lắm, vụ hè và vụ thu năm ngoái, Bạch Nguyệt Quý nấu không ít chè đậu xanh nhờ thím Trương mang qua cho.
Năm ngoái Chu Dã mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mỗi bữa ăn rất ít, là để tiết kiệm lương thực.
Lúc đó cô còn đang mang thai, không biết bản thảo gửi báo có được nhận hay không, nên chỉ biết nhìn anh thắt lưng buộc bụng để nhường phần ăn cho cô.
Nhưng năm nay thì khác, cô đã có thu nhập ổn định, mấy loại lương thực không cần tem phiếu, sao lại không mua nhiều một chút? Có những thứ này, Chu Dã sẽ không phải sống kham khổ nữa.
Còn 300 cân khoai lang kia, cô định làm miến khoai lang để ăn.
Cô nghe ngóng từ thím Trương, một trăm cân khoai lang có thể làm ra khoảng mười lăm cân miến, vậy ba trăm cân là được khoảng bốn mươi lăm cân , mà miến khoai thì rất dễ bảo quản, lại tiện lợi, ngon miệng.
Cô tính sẽ tranh thủ thời gian rảnh để làm nhiều thêm một chút.
Trước đó, một trăm cân lúa mì đã mất mười sáu đồng.
Ngô một cân chín xu, một trăm cân là chín đồng.
Đậu nành một cân một hào rưỡi, năm mươi cân là bảy đồng rưỡi.
Khoai lang rẻ hơn, hơn một xu một cân, nhưng ba trăm cân cũng hơn ba đồng.
Còn cả đậu phộng, đậu xanh, mè đen…
Nghe Bạch Nguyệt Quý vung tay chi tiêu như vậy, mọi người ở đó đều trợn mắt há mồm.
Lão đội trưởng thấy vẫn nên hỏi ý kiến người làm chủ trong nhà là Chu Dã, nhìn anh hình như cũng bị dọa sững:
“Còn mua nhiều vậy nữa hả?”
“Mua đi.” Chu Dã gật đầu.
Chắc chỉ có mỗi Chu Dã là khác người, nhìn dáng vợ tiêu tiền hào sảng, hai mắt anh sáng rực như phát sáng. Lúc này đây, vợ anh tựa như tiên nữ hạ phàm, đẹp không gì sánh nổi!
Nhưng kiểu thẩm mỹ khác người thế này chỉ mình anh có.
Những người khác thì không còn chút nào ghen tỵ với việc anh cưới được một cô vợ trí thức xinh đẹp lại biết kiếm tiền nữa.
Ghen cái gì chứ? Nuôi nổi không?
Đúng là biết kiếm tiền thật, nhưng tay chi tiêu thì rộng quá, hoàn toàn không biết tiết kiệm!
Ngoài phần lương thực phân cho Chu Dã, năm nay cô đã tiêu gần bốn mươi đồng để mua thêm lương thực!
Người ta vừa vào đông, không làm công nữa, là phải siết chặt chi tiêu mà sống, còn cô ấy rõ ràng chẳng có ý định đó!
Năm ngoái Chu Dã tiêu hơn hai mươi đồng mua lương thực đã bị cả làng xì xào bàn tán, năm nay thì khỏi phải nói, náo động luôn rồi!