Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 124.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 20:31:25
Lượt xem: 143
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ, cho con ít tiền tiêu vặt đi. Con lớn tướng thế này, chẳng lẽ không có nổi một xu trên người?” Lý Thái Sơn lập tức năn nỉ.
Mẹ Thái Sơn cũng hào phóng, rút cho cậu hai hào, nhưng vẫn dặn: “Tiêu cho tiết kiệm đó!”
“Tiết kiệm kiểu gì được với hai hào? Ít nhất cũng phải cho con năm hào chứ!”, Lý Thái Sơn cố mặc cả.
Hai mẹ con giằng co một hồi, cuối cùng mẹ Thái Sơn cũng chịu thua, đưa thêm ba hào nữa.
Lý Thái Sơn cười hí hửng nhận tiền, rồi đẩy xe chở thóc của nhà mình nói:
“Anh Dã, chị dâu, bọn em về trước nhé!”
“Đi đi.”, Chu Dã vẫy tay, Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười gật đầu với cậu.
“Đến lượt mấy nhà mình rồi.” Chị dâu Lý nhìn về phía trước, thấy hàng xếp dần ngắn lại.
Quả nhiên rất nhanh là đến lượt họ. Trước tiên là chú Trương và Cố Quảng Thu.
Kế toán đã tính xong sổ sách, tiền đếm ngay trước mặt và giao tận tay Cố Quảng Thu. Lượng thóc cũng được công bố rõ ràng, rồi chuyển sang khu vực cân đo, có người chuyên trách đứng đó, cân đủ từng ký, tuyệt đối không sai lệch.
Trương Xảo Muội ôm bụng đứng nhìn từ xa, Cố Quảng Thu đưa cho cô 48 đồng tiền chia của năm nay rồi cùng chú Trương sang phía kia kiểm kê số thóc của nhà họ.
Sau đó là đến Lý Phong Thu.
Anh ta được chia 33 đồng, số tiền đưa ngay cho chị dâu Lý, khiến chị ấy cười đến không khép được miệng.
Năm ngoái hai vợ chồng chỉ được chia hơn hai mươi đồng, năm nay tăng gần mười đồng!
Chị dâu Lý vốn nổi tiếng tằn tiện, trứng gà còn tiếc không dám ăn. Tiền năm ngoái cộng với tiền bán thịt heo rừng, tiền người ta biếu khi nhờ làm mối, trừ đi các chi tiêu, chị đã tích cóp được gần hai mươi đồng. Giờ lại thêm khoản năm nay, chẳng khác gì niềm vui nhân đôi.
“Chị dâu, chị cứ chở thóc về trước đi, bọn em còn muốn mua thêm ít lương thực, chưa về ngay đâu.”, Bạch Nguyệt Quý nói.
“Được, tí gọi Phong Thu qua giúp chuyển thóc về.” Chị dâu Lý gật đầu.
Thế là nhà họ chất hết thóc lên xe kéo rồi rời khỏi hàng.
Đến lượt Chu Dã.
Anh bế Đô Đô, còn Bạch Nguyệt Quý bế Đâu Đâu. Hai anh em nhỏ lần đầu thấy cảnh tượng nhộn nhịp thế này thì thích lắm, mắt sáng rỡ, chăm chú quan sát, như thể biết đang đến lượt nhà mình chia thóc, phải nhìn cho kỹ vậy.
Lão đội trưởng thấy hai đứa nhỏ thì bật cười, quay sang nhìn Bạch Nguyệt Quý, cô liền chào:
“Chào bác đội trưởng.”
“Ừ.”, Ông gật đầu, nhưng không nói nhiều với cô mà nhìn sang Chu Dã:
“Năm nay làm tốt lắm, sang năm phải tiếp tục cố gắng. Nuôi được hai đứa con trắng trẻo bụ bẫm thế này đâu có dễ.”
Hai đứa trẻ đúng là trắng trẻo mũm mĩm đến phát thèm, ông nhìn mà thích.
Mọi người cũng đều nhìn nhà Chu Dã, năm ngoái, anh còn tay trắng, giờ thì có vợ trí thức, có hai đứa con bụ bẫm, bản thân cũng chịu khó làm ăn, đúng là thay đổi lớn.
Gia đình nhỏ này cứ như mặt trời mới mọc, tràn đầy sinh khí.
Chu Dã cười hỏi:
“Bác đội trưởng, sau khi chia mười cân lúa mì cho mỗi nhà, còn dư không ạ?”
“Cậu cũng được chia mười cân rồi còn đòi mua thêm à?”, Lão đội trưởng hỏi lại.
“Dĩ nhiên rồi.”, Chu Dã cười tươi, “Hai đứa nhỏ nhà cháu mê ăn mì lắm, phải mua thêm ít nữa để dành cho tụi nó.”
Kế toán cũng cười:
“Ai mà chẳng thích ăn mì chứ, quan trọng là ăn nổi hay không thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-124.html.]
So với nhà chú Trương và Cố Quảng Thu được chia 48 đồng, nhà Lý Phong Thu, chị dâu Lý được 33 đồng, thì Chu Dã chỉ được… 7 đồng.
Vâng, không nghe nhầm đâu, chỉ 7 đồng!
Từ đầu năm đến giờ, anh ngày ngày đi làm, từ sớm đến khuya, mùa hè lẫn mùa thu đều cật lực làm việc. Sau khi trừ phần thóc được chia, anh chỉ còn lại 7 đồng tiền mặt.
Nhưng cũng chẳng trách được.
Vì Bạch Nguyệt Quý năm nay hầu như không đi làm, công điểm có được chỉ nhờ gỡ bắp, số điểm ấy còn chưa đủ cho một bữa ăn.
Lại thêm hai đứa con, phần khẩu phần của chúng cũng phải trừ vào công điểm, mà công điểm thì toàn là Chu Dã gánh.
Nếu năm nay anh không cố gắng làm việc cật lực, thì đừng nói là còn dư 7 đồng, có khi còn phải bù thêm mới đủ phần khẩu phần của cả nhà.
Số tiền này là ít nhất trong cả đại đội, ngay cả ba anh em nhà họ Đoạn đứng sau, sau khi chia thóc, cũng còn được 18 đồng.
Chẳng qua 18 đồng đó, Đoạn Văn ngay tại chỗ đã đưa một nửa lại cho lão đội trưởng để trả nợ, số tiền mua thóc nợ từ trước.
Lão đội trưởng giao tiền cho kế toán, kế toán kiểm tra, tìm đúng trang ghi nợ của anh em họ Đoạn rồi gạch đi.
“Xong rồi, trả hết nợ.”
Mấy anh em họ Đoạn đều cười nhẹ nhõm, không nợ nần gì nữa, thoải mái hẳn!
“Anh Dã, nhà em có mười cân lúa mì này, anh có muốn mua không?”, Đoạn Văn vừa nghe Chu Dã muốn mua thêm thóc, liền hỏi.
Chu Dã gật đầu:
“Muốn chứ. Nhưng các cậu không để lại ăn à? Cả năm cũng chỉ có lúc này mới được ăn ngon chút thôi.”
“Không cần đâu. Bọn em muốn đổi lấy lương thực thô.”
“Được thôi.”, Chu Dã tất nhiên không có ý kiến.
Thế là mười cân lúa mì của ba anh em họ Đoạn liền được đổi cho Chu Dã, giá một cân lúa mì là một hào sáu, mười cân là một đồng sáu.
Ba anh em muốn đổi sang ngô hạt, Chu Dã liền đổi đúng giá trị một đồng sáu tiền ngô, giá ngô hạt là chín xu một cân, đổi được mười bảy cân.
Chu Dã tại chỗ tính xong, lập tức đi cân cho họ.
Bạch Nguyệt Quý ôm con đứng xem, phát hiện chồng mình, anh chàng thô kệch kia, tính toán mấy việc này lại rất linh hoạt, người ta còn đang loay hoay tính được bao nhiêu thì anh đã cân xong cả rồi.
Phía sau vẫn còn nhiều người chờ đến lượt nhận thóc và tiền, ví như Chu Xuyên và chị dâu Chu.
Sau khi hai người này nhận xong thì rời đi luôn, đến liếc nhìn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không thèm, mặt lạnh như tiền.
Tiếp đó là đến lượt Triệu Mỹ Hương, Trương Đại Căn và vợ anh ta. Rồi mới đến các trí thức trong khu thanh niên tri thức.
Mã Quyên và Dương Nhược Tình đều không đến.
Hạt Dẻ Rang Đường
Dương Nhược Tình thì vì… quá có sức hút. Nếu cô ta mà xuất hiện, kiểu gì cũng có một đám người như mất hồn theo dõi, dễ gây chuyện cười, nên cô ta không muốn đến mấy chỗ đông đúc kiểu này.
Đặng Tường Kiệt thì đến, anh ta tới để nhận phần thóc và tiền của mình, đồng thời cũng giúp Dương Nhược Tình mua thêm lương thực mang về.
Anh ta cũng nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã mỗi người bế một đứa con trắng trẻo dễ thương như búp bê.
Bạch Nguyệt Quý tất nhiên cũng thấy anh ta, nhưng chỉ liếc một cái rồi quay đi.
Trong mắt cô, nam chính này cũng chỉ đến thế mà thôi, đem so với người đàn ông nhà cô, còn không đủ tư cách cầm giày cho anh ấy.
Chu Dã thì dứt khoát nhìn thẳng Đặng Tường Kiệt, nhưng đối phương chỉ liếc về phía họ một cái rồi không nhìn nữa, sau khi lĩnh thóc xong thì đứng qua một bên chờ, vì ai muốn mua thêm lương thực đều phải đợi đến lúc chia thóc xong hết mới được mua.
“Đồng chí Bạch, đợi chúng tôi làm xong vụ gom củi thì sẽ có thời gian, đến lúc đó bọn tôi sẽ sang làm phiền cô một chút nhé?” Sở Sương và Hứa Nhã sau khi nhận xong phần của mình và của Mã Quyên, liền bước tới chào.
“Được, các cô cứ sang.”,Bạch Nguyệt Quý mỉm cười. Cô thấy hai nữ trí thức này đều rất tốt, biết tiến lui, hiểu chuyện, nên cũng không ngại giao tiếp với những người như vậy.
Được cô đồng ý, hai cô gái liền vui vẻ rời đi.