Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 123.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 20:30:26
Lượt xem: 141
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cũng không phải nói rằng trên đời này mẹ chồng đều là người xấu.
Ví như thím Đào, mẹ của Đào Ngõa Phiến, thì sống với con dâu rất hòa thuận.
Hoặc như bà đỡ Lý, quan hệ với mẹ của Thái Sơn, con dâu bà, cũng rất tốt.
Còn không ít ví dụ khác nữa.
Chỉ là, so sánh chung thì “mẹ chồng tốt” thực sự không nhiều, xác suất gặp được vẫn khá thấp.
Bạch Nguyệt Quý cũng không phải kiểu thấy may mắn vì mẹ chồng mất sớm, cô chỉ lo nếu mình có mẹ chồng, chắc sẽ không ở được với nhau hòa thuận.
Theo cô, kiểu quan hệ mẹ chồng, nàng dâu lý tưởng nhất là: hai nhà ở riêng, khi cần thì giúp đỡ lẫn nhau, vậy là tốt nhất rồi.
Sau này nếu có con dâu, cô cũng sẽ đối xử theo cách đó.
Nhưng giờ nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm, ít nhất cũng là chuyện của mười mấy năm sau.
Phía các chị em phụ nữ đang nói chuyện nhà cửa, quan hệ gia đình… thì đám đàn ông lại bàn về mùa màng, thu hoạch năm nay.
“Năm nay công điểm của chúng ta giá trị lắm đấy. Mấy hôm trước em hỏi kế toán, anh ấy nói mỗi công điểm trị giá hai hào!” Lý Thái Sơn nói.
Lý Phong Thu ngạc nhiên: “Tăng nhiều thế cơ à? Năm ngoái mới có một hào tư, tin này chuẩn chứ?”
“Chuẩn chứ sao không! Kế toán là chú em đấy!” Lý Thái Sơn liếc xéo một cái.
Chu Dã cũng vui lây: “Tăng sáu xu cơ đấy, xứng đáng là đại đội tiên tiến! Năm nay tôi cày c.h.ế.t thôi cũng thấy đáng!”
“Trong số các đại đội thuộc công xã chúng ta, đội mình cũng thuộc hàng nhất đấy.” chú Trương góp lời.
Công điểm một cái được hai hào, nếu đem so với những vùng giàu có hơn thì đúng là chưa là gì.
Báo chí từng đưa tin có đội sản xuất đặc biệt, mỗi công điểm có thể được tám hào, thậm chí một đồng.
Nhưng đó chỉ có trên báo, ở khu vực của họ, chẳng có đội nào công điểm vượt quá năm hào.
Thông thường, giá trị công điểm phổ biến vẫn là một hào ba, một hào tư. Một số đội còn thấp hơn, chỉ khoảng một hào một.
Năm nay mà đội Ngưu Mông có công điểm lên đến hai hào, thì gọi là “đội tiên tiến” cũng chẳng ngoa chút nào.
Cả nhóm đang trò chuyện rôm rả thì phía trước đã bắt đầu chia thóc, chia tiền.
“Ối dào ôi! Nhà lão Trần năm nay được chia lắm lúa thật, tiền mặt còn được tới một trăm tám mươi mấy đồng, nhiều vậy chắc là tính nhầm rồi chứ?” có người phía trước kêu lên kinh ngạc.
“Cái gì? Một trăm tám mươi mấy đồng á?” Chu Xuyên phía sau trố mắt.
“Thật à? Tôi nhớ năm ngoái nhà họ chỉ được hơn một trăm hai mươi thôi mà?” chị dâu Chu cũng vội hỏi.
“Tôi cũng nhớ là thế, sao lại nhiều hơn đến vậy? Có khi nào tính nhầm không?” vợ Đại Căn nhai dưa muối cũng phải ngừng lại, hùa theo.
Tin tức từ phía trước vừa truyền tới, đội viên đang xếp hàng ai nấy đều phấn khích.
Nhà họ Trần tăng thêm đến tận sáu chục đồng, không phải chuyện nhỏ!
Kế toán cầm loa lớn nói:
“Không có tính nhầm đâu, năm nay đúng là được nhiều hơn.”
Anh ta đã tính đi tính lại rồi, không thể sai được.
Đội trưởng nhận lấy loa, tiếp lời:
“Mọi người xếp hàng cho ngay ngắn, đừng chen lấn. Đội sản xuất Ngưu Mông chúng ta chưa bao giờ thiếu nợ mọi người, năm nay lại càng không, từng xu từng hào đều tính rành rọt. Ai có thắc mắc gì, cứ đến đối chiếu sổ sách.”
Tức là, không tính sai, nhà họ Trần đích xác là được nhiều tiền đến vậy!
“Nhà họ Trần được ngần ấy tiền, không biết nhà tôi được bao nhiêu nhỉ? Năm nay tôi làm cũng không ít đâu!”, chị dâu Chu háo hức.
“Nhà tôi cũng vậy nha!”, Triệu Mỹ Hương phụ họa.
Còn vợ Đại Căn thì tức đến mức chỉ tay vào bụng mình rủa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-123.html.]
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cái thằng oắt con này đúng là tới đòi nợ! Năm nay công điểm đáng giá như vậy, thế mà nó hành tôi đến chết!”
Năm nay chị ta chẳng làm được việc gì, vì nghén quá nặng, từ lúc có thai tới giờ vẫn còn nôn ói. Giờ bụng đã to gần sinh, mà vẫn phải đem theo dưa muối bên mình để gặm, nếu không thì lại buồn nôn.
Ai nấy đều đang rất trông mong đến lượt mình.
Trương Xảo Muội nói nhỏ: “Không biết bọn mình có được chia thêm chút nào không nhỉ?”
“Chắc chắn là có, nhưng nhiều đến vậy thì chưa chắc đâu. Mỗi nhà chắc cao lắm cũng chỉ được thêm bảy tám đồng.” mẹ của Thái Sơn đứng trước nói vọng lại.
Nhà họ Trần, cụ thể là nhà của Trần Lão Tứ, là một trong những gia đình hiếm hoi trong thôn chưa tách khẩu. Trừ Trần Lão Tứ còn chưa kết hôn, mấy anh lớn đều có vợ cả rồi.
Nhân lực lao động trong nhà đông, nên chia cũng nhiều. Nhưng tính theo đầu người thì cũng không quá đáng.
Tiếp theo đến các nhà khác, như nhà Vương Nhị Anh, cũng được chia không ít, tăng hơn năm ngoái vài chục đồng.
“Nhị Anh ơi, nhớ mời bọn tôi đi ăn nhà hàng nha!” Lý Thái Sơn vừa thấy đã trêu ngay.
“Mời cái rắm ấy!”, em út Vương Tam Anh cười nhạt nói, “Anh ta có tiền đâu mà mời, tiền chia đâu tới lượt anh ta. Công điểm của anh ta còn không đủ nuôi bản thân đấy chứ!”
Vương Nhị Anh là con thứ hai trong nhà, trên có anh cả, dưới có hai em trai, tổng cộng bốn anh em trai. Nhưng chỉ có mỗi mình anh ta còn độc thân.
Anh cả thì khỏi nói, cưới vợ từ lâu, em ba cũng đã có con, ngay cả em út cũng đã có đối tượng, năm nay chuẩn bị cưới vợ về nhà.
Chỉ có Vương Nhị Anh còn đang dây dưa với Dương quả phụ.
Đến mức em trai còn dám nói thẳng mặt như thế, đủ thấy làm anh mà mất mặt cỡ nào.
Vương Nhị Anh cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, nhưng cũng không dám làm gì em mình, đánh nhau thì chắc chắn không đánh lại.
Vương Tam Anh cũng chẳng buồn nhìn mặt anh hai, cả nhà họ Vương, trừ ông bà già, ai cũng coi thường ông anh này.
Nhà họ Vương chia xong thì rút luôn, Vương Nhị Anh mặt mày chán nản cũng chẳng muốn nán lại.
Lý Thái Sơn quay sang cười với Chu Dã:
“Anh Dã, anh thấy không, thằng Nhị Anh đúng là vô tích sự, bị em trai mắng như cháu trai mà cũng chẳng dám ho he gì.”
“Cơ mà Tam Anh nói đâu có sai? Công điểm của cậu ta đúng là không đủ ăn, cả nhà còn phải gánh nuôi. Mấy đồng tiền bẩn cậu ta kiếm về, có ai thấy cậu ta đem nộp lên đâu.”, Chu Dã cũng chẳng bênh.
Lý Thái Sơn gật đầu lia lịa:
“Chuẩn! Đáng đời, lười quá thể!”
Năm nay Lý Thái Sơn với Chu Dã đều bỏ công bỏ sức làm việc đến c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống, chỉ riêng thằng Nhị Anh là trốn việc liên miên, ba ngày hai bữa xin nghỉ!
“Đừng nhắc nữa, không cùng một loại người với mình đâu.” Chu Dã lắc đầu. Anh chẳng muốn dính dáng gì đến Vương Nhị Anh nữa.
Lý Thái Sơn nghe vậy đương nhiên đứng về phía anh Dã rồi.
Tiền chia năm nay đúng là nhiều hơn hẳn. Anh em nhà họ Lý như Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà, ai cũng được chia hơn năm ngoái.
Rất nhanh đến lượt nhà Lý Thái Sơn.
Lý Thái Sơn chưa lập gia đình, hiện đang sống chung với bố mẹ. Mấy anh trai đều đã cưới vợ và ra riêng.
Nhưng vừa chia xong lương thực, cả nhà đều cười rạng rỡ, vì tiền chia rõ ràng là nhiều hơn hẳn!
So với năm ngoái, nhiều hơn những tám, chín đồng!
“Mẹ ơi, mình được chia nhiều không mẹ?”, Lý Thái Sơn hỏi mẹ với vẻ mong chờ.
Mẹ Thái Sơn cười tươi như hoa:
“Nhiều lắm đó con!”
Năm nay cậu con út của bà cuối cùng cũng chịu cắm đầu cắm cổ làm việc, kiếm được nhiều công điểm, nên không chỉ được chia nhiều thóc mà còn được chia không ít tiền.
Bà mừng còn hơn Tết, mặt tươi rói suốt cả buổi.