Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 122.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 16:34:23
Lượt xem: 127
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ sáng sớm, loa phát thanh của đội đã vang lên rộn ràng, thông báo cho mọi người mang theo dụng cụ đến chia lương thực!
“Chúng mình cũng đi thôi.” Bạch Nguyệt Quý muốn đưa cả Đâu Đâu và Đô Đô theo cùng.
Từ khi đến đây, cô chưa từng chứng kiến một cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, tất cả đều chỉ tồn tại trong ký ức xưa.
“Được thôi, anh đẩy mẹ con em ba người cùng đi.”, Chu Dã cười nói.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý từ chối ngay, để chồng đẩy thì nhìn sao mà đẹp cho được?
Còn hai cậu nhóc Mãn Thương và Mãn Khố thì sung sướng không để đâu cho hết, ôm lấy Đâu Đâu và Đô Đô ngồi trên xe bò.
“Hai đứa nhớ ôm chặt em đấy nhé, có ngã thì cũng đừng để em bị ngã theo!” chị dâu Lý dặn.
“Chúng con sẽ không để Đâu Đâu và Đô Đô ngã đâu ạ.” Mãn Thương nhanh nhảu đáp.
“Đúng đấy!” Mãn Khố cũng gật đầu theo. Cậu đang bế Đâu Đâu trong lòng, người thơm mùi sữa, khiến cậu mê tít không buông.
Lần đầu tiên được ngồi lên “xe bò sang trọng” của nhà mình, hai anh em thấy thú vị lắm, mắt long lanh nhìn quanh, rất ngoan ngoãn.
Nhà chú Trương cũng có xe bò, Cố Quảng Thu đã đến từ sớm cùng chú Trương và Trương Xảo Muội để xếp hàng, còn giúp giữ chỗ.
“Anh Dã, bên này nè, bọn em giữ chỗ cho rồi!” Lý Thái Sơn đứng cùng hàng với Cố Quảng Thu, gọi to.
Chu Dã cười, đẩy xe đến, Bạch Nguyệt Quý đi sau, vợ chồng Lý Phong Thu và chị dâu Lý cũng đi cùng, cả nhóm cùng nhau.
“Chị dâu cũng đưa cháu đến hả?” Lý Thái Sơn chào hỏi.
“Ừm, đưa các cháu đến xem cho biết.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười đáp.
“Cảnh náo nhiệt này đáng để bọn trẻ xem mà. Hồi nhỏ, tầm năm sáu tuổi, Chu Dã còn thường được bố cõng lên cổ đi xem náo nhiệt cơ, giờ thì đến lượt cậu ấy đưa Đâu Đâu, Đô Đô ra rồi.”, chú Trương bật cười “khui” chuyện cũ của Chu Dã.
Bạch Nguyệt Quý nhướng mày, nhìn sang Chu Dã.
Chu Dã gãi đầu cười: “Lúc nhỏ không biết gì mà.”
“Hồi đó em còn ganh tỵ với anh Dã lắm. Bố em không cho em cõng như vậy. Hồi đó bác thương anh Dã nhất.”, Lý Thái Sơn tiếp lời.
Lý Phong Thu cũng góp vui: “Anh nhớ hồi đó, anh cả của Chu Dã cũng muốn được cõng giống vậy mà bố không cho.”
“Sao lại không cho chứ? Hồi anh ấy bằng tuổi em, cũng được cõng vậy thôi. Nhưng lớn tướng rồi còn muốn học theo em thì đúng là chẳng biết ngượng.” Chu Dã cười nói.
Đang tán gẫu vui vẻ, thì thấy Chu Xuyên và chị dâu Chu cũng đang xếp hàng ở phía sau.
Nhưng hai anh em thì mặt lạnh như tiền, nhìn nhau là khó chịu, chẳng ai thèm nói với ai câu nào.
Chị dâu Chu xếp hàng cùng đám chị em như Triệu Mỹ Hương và vợ Đại Căn.
“Trời đất, mặt trời mọc đằng Tây à? Cái cô em dâu kia của cô cũng đến đấy!” Triệu Mỹ Hương thấy Bạch Nguyệt Quý liền nhỏ giọng nói.
Từ sau lần bị Bạch Nguyệt Quý dằn mặt, chị ta biết rõ nữ trí thức này không dễ bắt nạt, nên dù có nói xấu cũng chỉ dám nói sau lưng.
Chị dâu Chu bĩu môi: “Đừng kéo tôi dính dáng gì với cô ta, tôi không nhận cô ta là em dâu đâu.”
Vợ Đại Căn vừa nhai dưa muối vừa lẩm bẩm: “Sao cô ta trắng thế không biết…”
Giữa đám đông, chỉ cần liếc qua là thấy Bạch Nguyệt Quý, vừa đẹp lại vừa trắng, đứng đó không muốn nổi bật cũng khó.
Chị dâu Chu hừ một tiếng: “Cô mà được sống như cô ta thì cũng trắng thế thôi.”
“Còn gì nữa.” Triệu Mỹ Hương thèm thuồng nói. “Phụ nữ sống được đến mức đó thật đáng ngưỡng mộ, chẳng phải làm việc gì, cả giặt quần áo cũng có tiền thuê người làm, suốt ngày chỉ cần chăm hai đứa con b.ú sữa.”
“Nhưng cô cũng phải có bản lĩnh như người ta mới được chứ.”, vợ Phong Mậu chen vào.
Vợ Đại Căn nhai xong miếng dưa, lấy thêm một miếng mới trong túi ra nhai tiếp, chép miệng: “Có bản lĩnh thì sao chứ? Sống kiểu đó thì còn dư được bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-122.html.]
Nghe câu này, chị dâu Chu thấy được an ủi phần nào. Đúng vậy, vì biết hai vợ chồng kia không biết lo toan, nên cả họ ngoại cũng chẳng thèm nhận bà con với họ!
Triệu Mỹ Hương chuyển đề tài, hỏi vợ Phong Mậu: “Mẹ chồng cô sao rồi? Gần khỏi để xuống đồng được chưa?”
Vợ Phong Mậu mặt mày đầy oán khí: “Làm gì có nhanh thế!”
“Tôi nói thật nhé, chị dâu cô cũng tệ thật. Mẹ chồng bệnh bao lâu nay, vậy mà chưa từng đến chăm nom lần nào.” Triệu Mỹ Hương chép miệng.
Vợ Phong Mậu liếc sang chị dâu Lý đang cười nói bên kia, cười lạnh: “Thì sao? Người ta dám nghĩ dám làm chuyện bất hiếu như vậy, tôi thì không làm được đâu. Người già dù có sai, nhưng khi cần thì vẫn phải ra tay giúp đỡ chứ!”
“Cô đúng là hiếu thảo thật đấy.” Triệu Mỹ Hương liếc nhau với chị dâu Chu và những người khác, cười nói.
“…”
Xếp hàng còn lâu lắm mới tới lượt, chị dâu Đại Sơn cũng đến tìm Bạch Nguyệt Quý và chị dâu Lý để buôn chuyện cho đỡ chán.
“Còn ít bữa nữa là nhà tôi dọn ra rồi, đến lúc đó chúng tôi định làm mâm cơm nhỏ, các cô nhất định phải đến đấy nhé.” chị dâu Đại Sơn cười nói.
“Đương nhiên là phải đi rồi.”, chị dâu Lý cũng cười.
“Lúc đó em dắt cả hai thằng nhóc nhà em đi cùng.” Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười đáp.
Trương Xảo Muội cũng nói sẽ đi.
“Tôi nghe nói vợ chồng Đại Hà cũng sắp dọn ra ngoài à?”, chị dâu Lý lại hỏi.
“Ừ, nhưng chắc muộn hơn nhà tôi một chút.” chị dâu Đại Sơn gật đầu.
“Nhà cô với nhà Đại Hà mà dọn hết rồi thì chỉ còn nhà Đại Hải ở lại thôi.” chị dâu Lý nói, “Tôi thấy chắc bà chị dâu cả của cô cũng muốn dọn đi chứ gì?”
Gần đây, chuyện gia đình lão đội trưởng bị người ta bàn ra tán vào nhiều lắm.
Trong đó, tiêu biểu nhất là vợ Đại Hải. Trong vụ thu hoạch mùa thu vừa rồi, chị ta đã… đem thịt hết cả đàn gà trong nhà!
Hạt Dẻ Rang Đường
Đúng vậy, ba con gà, không giữ lại con nào, đem hầm hết ăn sạch!
Vì chuyện đó mà bác gái Tôn - vợ lão đội trưởng, tức đến mức ngày ba bữa đều chửi, chửi toáng lên, đến mức cả đội ai cũng biết chuyện.
“Chị ấy chắc chắn là muốn dọn đi rồi, nhưng mà…” chị dâu Đại Sơn bỏ lửng câu nói, chỉ đưa ánh mắt đầy ẩn ý ra hiệu mọi người tự hiểu.
Lý Đại Hải là con trưởng, khác với Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà. Hơn nữa, anh ta còn là một trong những ứng viên sáng giá cho chức đội trưởng nhiệm kỳ sau.
Với năng lực của anh ta, chín phần mười chức đội trưởng sẽ thuộc về anh ta.
Chưa kể, ở quê, bố mẹ già thường sống cùng con trưởng. Nếu con trưởng dọn ra riêng, chẳng khác nào tuyên bố không nuôi bố mẹ, điều này sẽ bị người đời chỉ trích không thương tiếc.
Chưa bàn đến phẩm chất của người tranh chức đội trưởng, chỉ riêng chuyện không nuôi dưỡng bố mẹ thôi cũng đủ khiến người ta không ngẩng đầu lên được trong thôn.
Cho nên, Lý Đại Hải là không thể nào dọn ra được.
“Giờ mối quan hệ đã tệ thế rồi, sau này tránh sao khỏi cãi vã? Mẹ chồng cô ấy cũng chẳng kém gì mẹ chồng tôi đâu.” chị dâu Lý nói.
“Chị dâu tôi cũng chẳng phải dạng vừa đâu, ai sợ ai chứ?” chị dâu Đại Sơn hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang nhìn chị dâu Lý, “Phải nói là chị mới thật sự có gan lớn, lúc đó dám nói dọn là dọn, để hết của cải lại cho em chồng, giao luôn bố mẹ cho họ chăm, đến giờ ai nói được gì chị đâu?”
Chị dâu Lý bật cười:
“Chuyện đúng đắn nhất trong đời tôi chính là năm đó dọn ra khỏi căn nhà cũ với Phong Thu, tay trắng cũng chấp nhận, miễn là không phải sống chung trong cái nhà đó nữa!”
Cứ nhìn chuyện trong nhà lão đội trưởng là biết, thà nghèo rớt mồng tơi mà được sống yên thân, còn hơn ở lại chịu cảnh tức tối từng ngày.
Câu chuyện này, Bạch Nguyệt Quý và Trương Xảo Muội gần như không chen được vào.
Một người thì không có mẹ chồng.
Người còn lại thì sống với bố mẹ ruột.
Không hề có cái gọi là “mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu”.
Nói thẳng ra là… sống rất vui vẻ.