Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 121.
Cập nhật lúc: 2025-05-24 16:34:00
Lượt xem: 128
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mấy ngày đi gỡ bắp kiếm công điểm, Bạch Nguyệt Quý đã nghe hết đủ thứ chuyện mà trước đây ở đội sản xuất Ngưu Mông cô chưa từng được biết đến.
Muốn biết chuyện gì, không hiểu điều gì, chỉ cần hé miệng hỏi một câu là có cả đống người xúm lại kể cho nghe, mà không phải kiểu nói tóm gọn đâu, họ sẽ kể từ đầu đến cuối, từ nguyên nhân, diễn biến đến kết quả, tường tận đến từng chi tiết, như sợ cô nghe sót chỗ nào vậy.
Đừng bao giờ nghi ngờ năng lực thu thập tin tức và buôn chuyện của các bà thím trong thôn, đó là bản lĩnh sinh tồn của họ đấy.
Khi đám bắp cũng gần như được gỡ xong, Bạch Nguyệt Quý mới ở nhà trông con. Hai cậu nhóc giờ đang ở giai đoạn tò mò cực độ, năng lượng thì dồi dào khủng khiếp, dạo gần đây đang “mở khóa kỹ năng” mới, đã biết dịch cái m.ô.n.g tròn lẳn của mình đi khắp nơi rồi. Xem chừng không đến nửa tháng nữa là sẽ biết bò.
Đến lúc đó, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy bản thân sẽ không còn chút thời gian riêng tư nào nữa.
May mà hiện tại hai anh em vẫn dễ dỗ, mỗi đứa nhét cho một quả dưa chuột là yên.
Thế nên lúc chúng nó chịu ngồi yên chơi, Bạch Nguyệt Quý tranh thủ làm việc nhà, chăn màn quần áo cần dùng cho mùa đông, cái nào phải tháo ra giặt là thì tháo, cái nào phải phơi nắng thì đem phơi, phải tranh thủ trời còn nắng ráo mà làm cho xong.
Một mình Lý Đại Ni chắc chắn không thể làm xuể, nên Bạch Nguyệt Quý cũng tranh thủ lôi ra hết để dọn dẹp.
Chu Dã thì bận thu hoạch mùa thu, không có thời gian giúp cô trông con, còn chuyện viết lách của Bạch Nguyệt Quý cũng tạm thời gác lại, thật sự không cách nào xoay xở nổi. Nếu đến mức này mà vẫn còn dư thời gian để viết, thì cô chẳng khác gì tiên nữ.
Dù vậy, trong nhà vẫn còn chút tích lũy. Cho dù một hai năm không có thu nhập gì thì khoản tích trữ đó cũng đủ dùng, nên cô không phải lo lắng chuyện tiền nong, chỉ cần an tâm nuôi con và cùng mọi người vượt qua vụ thu hoạch là được.
Cuối tháng 10, tiến độ thu hoạch đã bước vào giai đoạn cuối, nhưng toàn đội Ngưu Mông lại không hề lơ là. Ngược lại, ai nấy càng thêm căng thẳng.
Theo như Bạch Nguyệt Quý từng nghe mấy bà lão nói khi cùng gỡ bắp, mười một năm trước, đội từng gặp phải sự cố “sát vạch đích”, lúa sắp thu xong thì bị mưa làm úng hết.
Hồi đó, ruộng đồng đang được thu hoạch gấp rút, chỉ còn chút cuối cùng. Nhưng vì ai nấy đều đã quá mệt, nên lơ là một chút, bước chậm lại.
Kết quả là đúng lúc đó, một trận mưa thu bất ngờ trút xuống, khiến một lượng lớn ngũ cốc chưa kịp thu bị ngấm nước, không cứu được nữa.
Vì vậy, dù hiện giờ phần lớn ruộng đã thu xong, mọi người vẫn nghiến răng làm đến cùng, quyết không để mất một hạt lúa nào.
Lão đội trưởng để động viên tinh thần mọi người, còn công khai tuyên bố rằng sau khi chia thóc xong, mỗi nhà sẽ được chia thêm mười cân lúa mì!
Những năm trước cũng được chia, nhưng nhiều nhất chỉ ba, năm cân, để dành nấu một bữa sủi cảo ngày Tết là hết. Năm nay có thể được tận mười cân, đúng là hiếm có!
Thế nên ai cũng có thêm động lực làm việc, thu hoạch càng thêm tích cực.
Cuối cùng, đến cuối tháng Mười, trong kho lương thực của đội đã chất đầy lúa thóc.
Tất cả lương thực đã được thu về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thu hoạch xong vẫn chưa được nghỉ, còn phải nộp lương thực lên công xã. Việc này cũng do đội trưởng đích thân chọn người, toàn là những người làm việc giỏi.
Ví dụ như anh em Lý Đại Hải, Lý Phong Thu, Trương Đại Căn hay Cố Quảng Thu. Mấy người này là chính thức vác lúa đi nộp, có tính công điểm hẳn hoi.
Nhưng cũng có người như Lý Thái Sơn hay Vương Nhị Anh đi theo chỉ để “góp mặt cho vui”.
Lý Thái Sơn còn kéo Chu Dã đi cùng, nhưng Chu Dã lúc này đã “thăng cấp” thành “cá mặn tối cao”, sao có thể chịu động đậy nữa?
Hạt Dẻ Rang Đường
“Này hai đứa con ơi, khi nào hai đứa lớn được đây… Bố chỉ mong sớm được hưởng phúc từ hai đứa thôi đó.”, Chu Dã nằm dài trên giường, chơi với hai đứa nhỏ mà nói như than.
Đợt này đúng là mệt như trâu, anh cảm thấy mình sống sót qua được mùa thu hoạch này quả thật không dễ dàng gì.
Đâu Đâu và Đô Đô thì tất nhiên đâu hiểu được bố đang nói gì, chỉ thấy bố chơi cùng là đã vui không tả, nằm bò lên người anh mà cười đùa vô cùng phấn khích.
“Mấy đứa nhỏ vô lương tâm, giả vờ không hiểu!”, Chu Dã vừa cười vừa chọt vào má mấy đứa nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-121.html.]
Bạch Nguyệt Quý đứng bên cũng bật cười, vừa thương vừa buồn cười. Nhưng thật ra, chỉ có mấy ngày lão đội trưởng đi nộp thóc thì mới được nghỉ thôi.
Bởi sau đó còn phải cày đất, bón phân, gieo hạt cho vụ lúa mì đông, làm xong hết mới xem như kết thúc.
Đợi làm xong việc tập thể, mới tới chuyện chia lương thực. Nhưng chia xong cũng chưa nhàn đâu, còn phải xay bột, còn phải lên núi gom củi.
Một số nhà nhanh tay thì giờ đã bắt đầu đi núi gom củi sớm rồi.
Chu Dã đưa tay kéo vợ vào lòng, dịu dàng nói:
“Vợ à, em cũng cực lắm rồi, không chỉ phải trông hai thằng nhóc mà còn phải lo toan trong ngoài, cũng chẳng nhẹ nhàng gì hơn anh đâu.”
Anh đâu có nghĩ việc mình đi tham gia vụ thu hoạch mùa thu là oai phong gì cho cam. Vợ anh cũng chẳng dễ dàng gì.
Chỉ riêng hai thằng con trai tinh lực dồi dào đã đủ mệt lắm rồi, chưa kể trong ngoài nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất, toàn bộ đều do vợ anh chăm chút.
Bạch Nguyệt Quý cười nói:
“Còn cần anh an ủi em cái đó sao?”
Nhà là của cả hai người, anh vì gia đình này mà cố gắng, cô cũng vì gia đình này mà cố gắng, hai người cùng chung một hướng thì không cần phân ai nhiều công ai ít.
“Vợ à, tối nay phải để anh thư giãn thư giãn chút nha.”, Chu Dã vừa nói vừa ghé sát lại.
Bạch Nguyệt Quý giơ tay đ.ấ.m nhẹ anh một cái, người thì mệt rũ ra còn nghĩ được chuyện này!
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thấy ba mẹ ôm ấp nhau thì cũng rất nỗ lực muốn bò tới gần. Dạo này hai bé đã có thể bò được một đoạn ngắn rồi, cứ “hự hự” cố gắng nhích từng chút một.
Chu Dã thấy vậy thì bật cười ha hả, cố tình không giúp gì. Đợi đến khi hai đứa vất vả lắm mới bò được tới nơi, anh mới bế cả hai ngồi lên đùi mình.
Cả nhà cứ thế đùa giỡn trên chiếc giường đất, náo nhiệt vui vẻ.
Trong đội thì chỉ mất hai ngày là đã nộp hết số công lương còn lại. Tiếp theo là cày đất và gieo vụ lúa mì đông, công việc này cũng nhanh, không tốn quá nhiều thời gian.
Kế toán của đội tranh thủ thời gian này để tính toán lại toàn bộ công điểm và số lương thực mà từng hộ sẽ được chia.
Quả nhiên, sau khi gieo xong lúa mì đông, đội trưởng lập tức mở loa thông báo: ngày mai đến đội để xếp hàng nhận chia lương thực!
Đây là ngày mà mọi người mong đợi từ lâu.
Không chỉ chia lúa gạo, mà còn được chia tiền!
Khi thím Trương ghé sang thăm Đâu Đâu và Đô Đô, bà cười vui vẻ nói:
“Năm nay công điểm của chúng ta còn có giá hơn cả năm ngoái, được chia tiền chắc chắn nhiều hơn hẳn!”
Trong những ngày thu hoạch, thím Trương cũng có đến sân phơi lúa giúp đỡ. Công việc không nặng, làm một ngày được bảy công điểm. Bà cứ mười ngày làm thì nghỉ một ngày, tính ra cũng kiếm được không ít công điểm.
Chú Trương thì mỗi ngày tám công điểm, còn Cố Quảng Thu mỗi ngày lên đến mười hai công điểm.
Trương Xảo Muội dù đang mang thai cũng không chịu ngồi yên, đi gỡ bắp, hái cỏ cho heo, mỗi ngày cũng kiếm được ba bốn công điểm.
Tính ra, năm nay nhà họ không chỉ được chia nhiều thóc hơn, mà còn được chia nhiều tiền hơn nữa!
Không chỉ thím Trương háo hức, mà chị dâu Lý cũng mong đợi không kém.
Hai vợ chồng chị ấy, Lý Phong Thu và chị dâu Lý, đều “liều mạng” làm việc trong vụ thu hoạch này.
Lý Phong Thu lấy trọn công điểm của đàn ông, còn chị dâu cũng đạt trọn công điểm của phụ nữ. Hai cậu con trai Mãn Thương và Mãn Khố thì ra sân phơi lúa xua chim, mỗi ngày cũng kiếm được hai công điểm.
Tất cả những công điểm này đều có thể quy đổi ra thóc lúa hoặc tiền mặt.